Giảm một lượng lớn cân nặng sẽ có tác động nào lên cơ thể bạn. VOV.VN - Giảm một lượng lớn cân nặng sẽ mang lại rất nhiều thay đổi bên cạnh vẻ bề ngoài. Bạn sẽ ngủ ngon hơn và có thể tăng ham muốn quan hệ tình dục, cùng với những thay đổi khác. 1. 2. PNO - Trong cuộc họp bất thường của ba chị em, hai chị gái tranh cãi nên chia tiền bán nhà thế nào cho hợp lý. Những con số được chị Bình đọc rành rọt, kể cả ngày tháng mẹ nhập viện, nằm viện, xuất viện làm những chuyện xưa cũ ùa về trong tâm trí An. Mỗi lần nhớ Vòng quay tổng tài sản (TATO) là bao nhiêu? Meyersdale Ofice Supplies có vốn cổ phần thường là $40 triệu. Giá cổ phiếu công ty là $80 một cổ phiếu và tỷ số M/B là 4.0. Hỏi sô cổ phiếu đang lưu hành của công ty là bao nhiêu? Đưa tiền cho vợ không ngại ngần. Lối sống mới rất nhiều gia đình đang thực hiện cách chi tiêu tiền ai người nấy tiêu. Điều đó cũng không có gì là xấu. Thậm chí đó cũng là điều bình thường với nhiêu gia đình vì miễn họ đi đến được một thống nhất chung. Hoán đổi tiền tệ mang lại niềm hy vọng cho nhiều nước Nam Á như một công cụ quan trọng trong hợp tác kinh tế khu vực. Pakistan đã tiếp cận một số quốc gia như Trung Quốc, Saudi Arabia, Qatar và Các Tiểu Vương quốc Arab Thống nhất (UAE) để đáp ứng khoảng cách tài chính cash. Cuối cùng còn lại hai quả Chi không bán, cô gấp tờ giầy viết giá tiền rồi nhét vào túi áo thu dọn đồ đạc, còn Lục Gia Hành nhận điện Chi không quan tâm xem ở bên kia anh đang nói gì, một tay cô cầm xấp tiền, ôm hai quả táo vào trong lồng ngực, cái đầu cúi thấp không biết đang suy nghĩ điều muốn chờ anh nói chuyện xong, cảm ơn anh một tiếng, rồi trả tiền lại cho anh như cô cũng chưa chúc anh Giáng sinh vui Chi chậm chạp lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đã tám giờ lúc đó Lục Gia Hành cúp điện thoại, đi Chi giống như con rùa nhỏ, cả khuôn mặt đều núp bên trong khăn quàng cổ chỉ để lộ ra đôi mắt, cô cúp thấp đầu khiến người ta không nhìn thấy cảm xúc bên Gia Hành cất điện thoại di động vào túi áo, đưa tay lên giúp cô kéo khăn quàng cổ cao lên "Có lạnh không?"Động tác của anh rất cẩn thận, chầm chậm kéo mép khăn mềm mại đang rủ xuống lên, che đi chóp mũi hồng hồng của không biết điều gì làm anh vui vẻ, đột nhiên Lục Gia Hành cười nhẹ một tiếng, nắm khăn quàng tiếp tục kéo hướng lên trên, cho đến khi che đi đôi mắt Chi buồn bực "A" một tiếng, đầu ngẩng lên, mặt bị khăn vây quanh chặt cầm đồ trong tay, còn ôm hai quả táo vào trong ngực, tay không thể động đậy liền lắc lư đầu muốn tháo chiếc khăn tay anh đang nắm khăn quàng cổ bằng lông dê màu xám nhạt kia của anh bị Sơ Chi lót dưới mông chắc hẳn buổi tối không thể đeo lên, lúc này cũng đang được cô cầm trong Chi lắc lư cái đầu, phát hiện hình như người này tìm được thú vui rồi, càng ngày càng hăng hái lôi kéo chiếc khăn, gắt gao che đi đôi mắt khăn che đi ánh sáng khiến trước mặt chỉ còn lại một vùng tăm tối, Sơ Chi im lặng một lúc, nhíu nhíu mày "Lục Gia Hành, anh thật là ấu trĩ."Lục Gia Hành "Ồ" một tiếng, ngừng lại vài giây mới chậm rãi kéo khăn quàng của cô mặc áo khoác màu đen phẳng phiu, không cài khuy, phanh ra làm lộ lớp áo len nhạt màu bên Chi vẫn cảm thấy nam sinh mặc áo len so với áo sơ mi càng đẹp luôn cảm thấy loại áo len này nam sinh muốn mặc đẹp càng khó hơn áo sơ cảm giác ấy, khi nhìn sang Lục Gia Hành thường sẽ đạt tới đỉnh mặc áo len thực sự rất không đeo khăn quàng cổ, Sơ Chi giương mắt nhìn cái cổ thon dài của anh, ở đó có một trái táo a-đam nổi lên, trên nữa là chiếc cằm nhọn, đường góc khuôn mặt đẹp đẽ và bờ môi mỏng hơi cong nhiên Sơ Chi xoay người lại, cô vội vàng cúi đầu, không hiểu tại sao đột nhiên không dám nhìn lên trên cầm một xấp tiền kiếm được và một quả táo đưa cho anh."Những cái này cho anh," cô thấp giọng Gia Hành không Chi suy nghĩ một chút liền sáng mua một quả táo ba mươi đồng, bị cô bán đi chỉ có năm bị lỗ rất nhiều Chi nghĩ nhất định Lục Gia Hành không mấy vui vẻ gì, cảm thấy có lẽ anh sẽ không nhận, cô liền cầm một quả táo khác nhét vào trong túi xách, rồi khom lưng, bàn tay trống không cầm lấy tay anh kéo Gia Hành mặc cho cô lôi kéo, bàn tay thuận theo mở rộng ra, lòng bàn tay ngửa lên Chi cầm một xấp tiền lẻ nhăn nhúm đặt lên tay anh, đặt quả táo đè lên phía táo màu hồng tím, bởi vì là quả cuối cùng còn dư lại nên hình dạng cũng không được tốt cho lắm, hơi méo, miễn cưỡng mới đứng vững trong lòng bàn tay gái nhỏ đeo găng tay màu trắng, bàn tay nhỏ bé bắt lấy cổ tay anh, ở bên ngoài quá lâu nên ngón tay đã lạnh lẽo, nhưng lại như thiêu đốt bỏng làn da của đưa táo và tiền cho anh, tựa như kiên nhẫn dụ dỗ trẻ con, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại như sô-cô-la "Ai nha, anh không cầm là không được đâu, số tiền còn thiếu tôi cũng sẽ trả lại cho anh."Cô vừa nói nhiên người trước mặt duỗi cánh tay ra, bàn tay thon dài giữ gáy cô, nhẹ nhàng dùng sức kéo lại Chi bất ngờ lảo đảo tiến lên trước hai bước, trán đụng thẳng vào ngực len của anh rất mềm mại, mang theo nhiệt độ người anh xen lẫn mùi nước giặt quần áo, còn có một chút mùi vị quen thuộc về vị đó rất rõ ràng, đặc biệt lại lạnh lẽo, không phù hợp với tính cách của Chi trợn to hai mắt, không nhúc gian gần đây anh quá ngoan ngoãn đến mức thậm chí Sơ Chi quên mất tính cách của không tránh, im lặng nằm nhoài trong ngực anh, cảm nhận hô hấp đang lên xuống trong lồng ngực và áp lực từ bàn tay mềm mại sau đầu của anh, cô chớp mắt một cái, nhẹ nhàng mở miệng hỏi "Anh làm gì vậy?"Câu nói này Sơ Chi từng hỏi anh rất nhiều giận, xấu hổ, mơ màng và nghi ngờ là cảm giác lúc lần này Sơ Chi lại có cảm giác không giống như mọi tác Lục Gia Hành chặt nói của anh trên đỉnh đầu cô có chút khàn khàn, căng thẳng, thận trọng "Xin lỗi, tôi chỉ ôm một lúc thôi, em đừng động đậy, một phút là tốt rồi."Sơ Chi mím mím cô hơi động, nghiêng một chút, cuối cùng trước mắt không còn một vùng tăm tối nữa, tia sáng từ ánh đèn đường thâm nhập vào Sơ Chi hơi nhấc lên, giơ lên một nửa sau lưng anh, cô cắn cắn môi, cuối cùng vẫn quyết định hạ có đầu ngón tay nhẹ nhàng phất qua vải áo khoác của anh, nhẹ nhàng như lông chim, người khác không có thể phát hiện thất bại thở dài, cúi đầu xuống, rầu rĩ nói "Anh như này cũng là đùa giỡn lưu manh.""Xin lỗi."Sơ Chi buồn bực "Có phải hôm nay anh chỉ biết nói xin lỗi hay không."Lục Gia Hành thở một hơi thật dài "Tôi sợ dọa em, sợ em sẽ chạy mất, mới liều mạng kìm nén," giọng nói anh rất nhỏ, tốc độ nói chậm mang theo chút bất đắc dĩ, "Vì vậy em đừng động đậy chân tay, tăng thêm độ khó cho tôi."Lúc này Sơ Chi mới nhớ tới, một tay khác của anh còn bị cô cầm lòng bàn tay còn có mấy tờ tiền lẻ và một quả táo ngăn cách giữa hai người, đó là khoảng cách duy nhất giữa bọn Chi đỏ mặt, bàn tay cô nhanh chóng rút ra, trái tim đập bình bịch, một tiếng lại một tiếng rất cô đỏ như máu, may lúc này cái đầu đang bị anh đè vào ngực, cô nhẹ nhàng chuyển động, nhỏ giọng nói ngập ngừng "Ai sẽ chạy nha..."Cô vừa mới nói chuyện, Lục Gia Hành đã buông tay, người lùi về phía sau hai bước thả cô Chi lo sợ, lúng túng, cô cảm thấy hẳn là anh nghe thấy được, nhưng mình còn chưa chuẩn bị tâm lý thật ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn né tránh, khuôn mặt đỏ bừng hơi sốt sắng nhìn Gia Hành nghiêng đầu, cụp Chi nuốt nước miếng một cái, cô hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí kiên định nhìn Gia Hành "Hả?""..."Sơ Chi thở phào nhẹ không biết tại sao lại cảm thấy có một chút thất cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, nhỏ giọng lầu bầu nói "Không có gì..."Điện thoại của Lục Gia Hành vang lên lần thứ anh không cảm xúc, mặc kệ tiếng chuông reo trong túi áo, dáng vẻ giống như không quan Chi ngẩng đầu "Anh nhận điện thoại đi."Tiếng chuông vẫn kiên nhẫn vang lên, khóe môi Lục Gia Hành hơi hướng về phía dưới, thiếu kiên nhẫn, lười biếng tiếp điện thoại "Sao vậy?"Ở đầu bên kia điện thoại, Trình Dật không nói vài giây, anh ta mới nói "Điện hạ, ăn cơm không?"Lục Gia Hành vừa định cúp điện thoại, Trình Dật nhanh chóng nói tiếp "Không đi ăn thì đàn em có đói bụng không?"Động tác Lục Gia Hành dừng lại, đôi mắt nhìn Sơ Chi, không lên Dật giống như có thiên lí nhãn đoán được toàn bộ, anh ta cười hai tiếng, nói địa điểm "Mang đàn em tới đây cùng nhau trải qua lễ Giáng sinh đi, nhất định cậu không đoán được hôm nay ai trở lại đâu."Lục Gia Hành không hứng thú đáp "Ồ, tôi không đoán được.""Lâm Ngữ Kinh đã trở lại.""..."Trình Dật có chút bồn chồn "Tại sao cậu không phản ứng gì vậy?""Tôi phải có phản ứng gì.""Cậu ít nhất cũng phải cho tôi chút phản ứng gì chứ," đột nhiên Trình Dật ồ một tiếng đầy bỉ ổi, "Có phải tôi quấy rối chuyện tốt gì của cậu rồi không? Nhưng mà không phải bây giờ cậu vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi đầy đau khổ sao, cậu và đàn em đang làm gì vậy?"Lục Gia Hành cụp mắt xuống, nhìn quả táo trong tay và mấy tờ tiền lẻ, hờ hững nói "Bày sạp.""..."Trình Dật không kịp phản ứng "Cái gì?""Vừa rồi bày sạp bán hàng, bây giờ đếm tiền." Lục Gia Hành nhếch môi, giọng nói khá là sung sướng, "Chúng tôi kiếm được hơn 100 đồng."Trình Dật "..."*Trong bốn người bạn thân của Lục Gia Hành, chỉ có Lâm Ngữ Kinh là con gái, hơn nữa so với bọn họ còn nhỏ tuổi thường nữ sinh sẽ được chiếu cố nhiều hơn, thế nhưng Lâm Ngữ Kinh lại không như cầm đầu gái nhỏ nhà họ Lâm, không có việc xấu nào là không làm, thế nhưng lúc nào cũng bày ra khuôn mặt cực kỳ ngoan ngoãn đến mức cô nàng không phải chịu bất kỳ tai họa nào, chỉ cần đứng bên cạnh im lặng ủy khuất, tất cả người lớn đều sẽ nghĩ cô nàng vô tội là chuyện đương nhiên, tất cả đều úp nồi lên lưng bọn Lục Gia Hành và Trình sau khi ba mẹ Lâm tách ra, Lâm Ngữ Kinh theo mẹ chuyển tới miền Nam, đã nhiều năm bọn họ không gặp điểm vẫn chọn quán rượu của nhà Trình này không phải là hải sản, có lẽ chiều theo Lâm Ngữ Kinh sinh sống nhiều năm ở miền Nam, đã thay đổi món Sơ Chi và Lục Gia Hành đến đã sắp chín giờ, bên trong phòng náo nhiệt, ngồi đầy Chi theo Lục Gia Hành đi vào, đến trước cửa, chàng trai nhẹ nhàng nâng tay, mặt không chút biến sắc vỗ vỗ lưng Chi cầm quả táo trong tay, ngẩng đầu Gia Hành cúi đầu, nói nhỏ với cô "Hôm nay khả năng có hơi nhiều người."Sơ Chi không hiểu vì hơi nghiêng đầu mờ mịt, vừa định hỏi anh sau đó thì sao, liền nghe thấy giọng nữ nhẹ nhàng gọi "Ô kìa, A Hành."Sơ Chi quay đầu, nhìn về phía chủ nhân của giọng nói gái có khuôn mặt nhỏ, mí mắt mỏng, mắt hạnh hơi vểnh lên, da dẻ rất trắng, rất xinh sơ mi trắng mềm mại buông xuống, chiếc bốt da bao lấy đôi chân thon mắt Lâm Ngữ Kinh lướt qua Lục Gia Hành, cô hơi nghiêng cổ, bờ môi mỏng nhạt màu tạo ra nụ cười thân thiết "Đã lâu không gặp, có nhớ mẹ không?"Sơ Chi "..."Sơ Chi cảm thấy mẹ của đàn anh Lục thực sự rất trẻ tuổi. Hán Việt Khả ái đa thiếu tiền nhất cân Tác giả Tê Kiến Số chương 91 Editor Kem Design Bánh quy Ếch và 1 bạn làm bìa dạo nhưng mình không biết tên Thể loại 1v1, hiện đại, ngôn tình, nguyên sang, ngọt sủng, nhẹ nhàng, song khiết, he Lịch đăng hiện tại 2 ngày/1 chương Editor c1☞ c41 Linhh Linhh. c42 ☞ hết 🍨 Kem🍦 Văn án Lục Gia Hành sống hai mươi năm qua luôn có quan niệm rằng mọi chuyện đều có thể dùng tiền để giải quyết, nếu không thể giải quyết được thì là do tiền chưa đủ nhiều. Nhưng mãi đến khi anh gặp Sơ Chi. Người đàn ông vui vẻ, đôi mắt đào hoa cong như quạt nan, ánh mắt mập mờ, đưa cho cô một tấm thẻ, ám chỉ hết sức rõ ràng. Sơ Chi cẩn thận nhận lấy. Cô thật sự cảm động, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đến giờ, đây là lần đầu tiên có người cho cô tiền, cô nghĩ mình cũng nên đáp lễ “Nhà tôi mới chuyển vào trung tâm thành phố, hay để cho anh một phòng nhé?” Lục Gia Hành không đáp lời. Sơ Chi cho rằng anh thẹn thùng, mềm giọng nói tiếp “Không sao, anh đừng ngại, nhà tôi còn rất nhiều phòng trống.” Lục Gia Hành “…” * Tiểu mỹ nhân dịu dàng x tài phiệt đời thứ 2 cặn bã. Nữ chính dịu dàng, ngọt ngào, kiên định dũng cảm, cố chấp lại hiền lành, hơn nữa nữ chính cực kỳ ngọt. Nam chính sao? Hình như cũng không quá cặn bã. Tài phiệt đời thứ hai không biết yêu, thích dùng tiền để giải quyết vấn đề, gặp em gái dùng tiền không thành công, sau đó lãng tử quay đầu quý hơn vàng, cuối cùng hiểu được cái gì gọi là yêu! ”Đã nói tiền là vạn năng, sao dùng trên người cô lại không có tác dụng?” “Biến đi thứ tiền dơ bẩn của anh.” ”Văn án này là do tôi viết, có người đừng tin.” Lục thiếu gia Này cũng thật mẹ nó đáng yêu, lại đây để lão tử ôm một cái. Truyện này được bạn Linhh Linhh edit từ lâu, nhưng edit đến c41 thì drop, Kem thấy truyện rất hay, ngọt sủng sâu răng nên nhận edit tiếp từ c42. Mọi người muốn đọc c1 ☞ c41 thì link đây nhé 🍨MỤC LỤC🍦 Kéo xuống Chương🍦42🍦Chương🍨43🍨Chương🍦44🍦Chương🍨45🍨Chương🍦46🍦Chương🍨47🍨Chương🍦48🍦Chương🍨49🍨Chương🍦50🍦Chương🍨51🍨Chương🍦52🍦Chương🍨53🍨Chương🍦54🍦Chương🍨55🍨Chương🍦56🍦Chương🍨57🍨Chương🍦58🍦Chương🍨59🍨Chương🍦60🍦Chương🍨61🍨Chương🍦🍦Chương🍨🍨Chương🍦🍦Chương🍨🍨Chương🍦🍦Chương🍨🍨Chương🍦🍦Chương🍨🍨 Tác giả Thể loại Ngôn TìnhNguồn Diễn Đàn Lê Qúy ĐônTrạng thái Đang raSố chương 42Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Editor Linhh Diệp loại Hiện đại, thanh xuân vườn dài 91 TangthuvienLục Gia Hành sống hai mươi năm qua luôn có quan niệm rằng mọi chuyện đều có thể dùng tiền để giải quyết, nếu như không thể giải quyết được thì rõ ràng là do tiền chưa mãi đến khi anh gặp Sơ trai trở nên vui vẻ, đôi mắt đào hoa cong như quạt nan, ánh mắt mập mờ, đưa cho cô một tấm thẻ, ám chỉ hết sức rõ Chi cẩn thận nhận thật sự cảm động, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đến giờ, đây là lần đầu tiên có người cho cô tiền, cô nghĩ mình cũng nên đáp lễ “Nhà tôi mới chuyển vào trung tâm thành phố, hay là để cho anh một phòng nhé?"Lục Gia Hành không đáp Chi cho rằng anh thẹn thùng, mềm giọng nói tiếp “Không sao, anh đừng ngại, nhà tôi còn rất nhiều phòng trống.”Lục Gia Hành “...”*Tiểu mỹ nhân dịu dàng x tài phiệt đời thứ 2 cặn chính dịu dàng, nữ chính ngọt ngào, nữ chính kiên định dũng cảm, cố chấp lại hiền lành, hơn nữa nữ chính cực kỳ chính sao? Hình như cũng không quá cặn bã. Tài phiệt đời thứ hai không biết yêu, thích dùng tiền để giải quyết vấn đề gặp được em gái không kiếm đủ tiền để tiêu, sau đó lãng tử quay đầu quý hơn vàng, cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là tình yêu!Bên trên là câu chuyện nhỏ đơn giản, tươi mát, rung động lòng người.>Lục thiếu gia Con mẹ nó, quá đáng yêu rồi, lại đây cho ông đây ôm một cái nàoĐáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một CânTác giả Tê KiếnThể loại Ngôn TìnhNguồn Diễn Đàn Lê Qúy ĐônTrạng thái Đang raSố chương 42Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Editor Linhh Diệp loại Hiện đại, thanh xuân vườn dài 91 TangthuvienLục Gia Hành sống hai mươi năm qua luôn có quan niệm rằng mọi chuyện đều có thể dùng tiền để giải quyết, nếu như không thể giải quyết được thì rõ ràng là do tiền chưa... đủ mãi đến khi anh gặp Sơ trai trở nên vui vẻ, đôi mắt đào hoa cong như quạt nan, ánh mắt mập mờ, đưa cho cô một tấm thẻ, ám chỉ hết sức rõ Chi cẩn thận nhận thật sự cảm động, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đến giờ, đây là lần đầu tiên có người cho cô tiền, cô nghĩ mình cũng nên đáp lễ “Nhà tôi mới chuyển vào trung tâm thành phố, hay là để cho anh một phòng nhé?"Lục Gia Hành không đáp Chi cho rằng anh thẹn thùng, mềm giọng nói tiếp “Không sao, anh đừng ngại, nhà tôi còn rất nhiều phòng trống.”Lục Gia Hành “...”*Tiểu mỹ nhân dịu dàng x tài phiệt đời thứ 2 cặn chính dịu dàng, nữ chính ngọt ngào, nữ chính kiên định dũng cảm, cố chấp lại hiền lành, hơn nữa nữ chính cực kỳ chính sao? Hình như cũng không quá cặn bã. Tài phiệt đời thứ hai không biết yêu, thích dùng tiền để giải quyết vấn đề gặp được em gái không kiếm đủ tiền để tiêu, sau đó lãng tử quay đầu quý hơn vàng, cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là tình yêu!Bên trên là câu chuyện nhỏ đơn giản, tươi mát, rung động lòng người.>Lục thiếu gia Con mẹ nó, quá đáng yêu rồi, lại đây cho ông đây ôm một cái nào Chương Mới NhấtChương 41 ThiếuChương 40 ThiếuChương 39 ThiếuDanh sách chươngChương 1-1Chương 1-2Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26Chương 27Chương 28Chương 29Chương 30Chương 31Truyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem...Gợi ý truyện Giới thiệu Editor Linhh Diệp loại Hiện đại, thanh xuân vườn dài 91 TangthuvienLục Gia Hành sống hai mươi năm qua luôn có quan niệm rằng mọi chuyện đều có thể dùng tiền để giải quyết, nếu như không thể giải quyết được thì rõ ràng là do tiền chưa đủ mãi đến khi anh gặp Sơ trai trở nên vui vẻ, đôi mắt đào hoa cong như quạt nan, ánh mắt mập mờ, đưa cho cô một tấm thẻ, ám chỉ hết sức rõ Chi cẩn thận nhận thật sự cảm động, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đến giờ, đây là lần đầu tiên có người cho cô tiền, cô nghĩ mình cũng nên đáp lễ “Nhà tôi mới chuyển vào trung tâm thành phố, hay là để cho anh một phòng nhé?"Lục Gia Hành không đáp Chi cho rằng anh thẹn thùng, mềm giọng nói tiếp “Không sao, anh đừng ngại, nhà tôi còn rất nhiều phòng trống.”Lục Gia Hành “...”*Tiểu mỹ nhân dịu dàng x tài phiệt đời thứ 2 cặn chính dịu dàng, nữ chính ngọt ngào, nữ chính kiên định dũng cảm, cố chấp lại hiền lành, hơn nữa nữ chính cực kỳ chính sao? Hình như cũng không quá cặn bã. Tài phiệt đời thứ hai không biết yêu, thích dùng tiền để giải quyết vấn đề gặp được em gái không kiếm đủ tiền để tiêu, sau đó lãng tử quay đầu quý hơn vàng, cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là tình yêu!Bên trên là câu chuyện nhỏ đơn giản, tươi mát, rung động lòng người.>Lục thiếu gia Con mẹ nó, quá đáng yêu rồi, lại đây cho ông đây ôm một cái nào Chương mới nhất Chương 41 Danh sách chương Tuy rằng Lục Gia Hành quát tháo giang hồ nhiều năm, hồ bằng cẩu hữu[1] đông đảo, nhưng bạn bè thật sự thân thiết với anh, kỳ thực cũng chỉ có mấy người.[1] hồ bằng cẩu hữu bạn bè bạn thân Trình Dật tính toán, một bên xuất xứ từ Mỹ hoa văn được mạ vàng, còn một bên nhỏ bé hơn so với bọn họ, ngược lại trình độ xấu xa hoàn toàn không thua kém, hai người chán ghét nhau mười mấy năm, ít khi liên hệ, nhưng ăn tết cũng không quên đốt tiền vàng cho đối cô nàng này được xem như là bạn nữ giới duy nhất của Lục Gia gái phân tích con gái, khẳng định đáng tin hơn Trình Dật giờ, Lục Gia Hành đang mặt dày, tìm tên liên lạc trong một đống các vị tiểu thư ABCD gì đó trong Wechat, anh suy nghĩ một chút, hỏi cô “Nếu như tôi muốn theo đuổi cậu, cậu muốn cái gì?”“Muốn cái rắm.” Lâm Ngữ Kinh trả lời.“...”Lục Gia Hành mệt mỏi ngồi trên sô pha, anh ném điện thoại di động lên bàn, cười lạnh một tiếng, nghĩ chắc đầu óc mình bị cửa kẹp rồi, mới đi hỏi người Gia Hành lại chọn ra trên diễn đàn có mấy lời khuyên rất có đạo lý, ví dụ như muốn theo đuổi con gái phải thật kiên trì, không thể tới đột ngột, ngại ngùng rất có thể sẽ bị dọa giản mà nói, chính là tiến đến dần dần, bất tri bất giác thay đổi, khiến cô ấy vui hết khiến cho cô ấy thích ứng với bạn, quen thuộc sự tồn tại của bạn, đối với bạn có ấn tượng tốt và ỷ chí mỗi ngày đều phải tới đưa một món đồ gì đó cho cô ấy, liên tục mấy ngày, đột nhiên một ngày bạn biến mất, sau đó quan sát phản ứng của cô vui lòng, bất tri bất giác, tiến đến dần kiên xác Lục Gia Hành biết rất ít sở thích của Sơ Chi, điều duy nhất anh biết, chính là cô rất thích ăn cùng, anh nhận được một cốc trà sữa Ô Gia Hành khoanh tay nhận lấy, cốc trà sữa nóng làm bàn tay trở nên ấm áp hơn, xua tan hết tất cả sự khó chịu khi xem tin nhắn lúc buông mắt xuống, đầu ngón ta ma sát thành cốc, tốc độ nói rất chậm, ám chỉ “Em quay lại, vì đưa cho tôi cái này sao?”Nói xong, Lục Gia Hành không nhịn được khóe môi len lén nhếch Chi gật đầu, hơi do dự một chút, cô giương mắt hỏi “Anh không có bạn gái sao?”Lục Gia Hành sửng sốt “Tôi có bạn gái lúc nào?”“Thế...bạn trai cũng không có sao?” Sơ Chi khó khăn Gia Hành “...”Huyệt thái dương Lục Gia Hành nhảy một cái, anh hít sâu, bất đắc dĩ nói “Tiểu Chi, tôi không thích con trai.”Sơ Chi sáng tỏ; “Tôi biết, anh thích...”“Không thích.” Lục Gia Hành chưa nghe cô nói xong, mặt không cảm xúc cắt đứt, “Ngày đó ở trạm xe lửa là tôi nói liều, giả đó, tôi không thích.”Con mắt Sơ Chi trừng lớn, không biết tại sao cô giống như thở phào nhẹ nhõm, bả vai buông lỏng, đột nhiên cô lại cảm thấy có chút chột dạ, không biết trong lòng mình có gì đó trống nhìn Lục Gia Hành một chút, kết quả anh cũng đang nhìn cô, Sơ Chi không biết có phải anh luôn luôn nhìn cô hay không, nói chung bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt cái liếc trộm đã bị bắt Chi sững sờ, lần này tầm mắt dời đi cũng không được, để nguyên cũng không xong, vốn trời đã chuyển lạnh, chóp mũi cô bị đông cứng có chút hồng hồng, bây giờ ngay cả lỗ tai cũng đều đỏ, khuôn mắt trắng trẻo lại non nớt, giống như người Gia Hành nhìn dáng vẻ tay chân luống cuống của cô, lông mày anh hơi nhíu lại “Tại sao em không tiếp tục hỏi nữa.”Sơ Chi cúi đầu xuống, giọng nói đè thấp “Hỏi cái gì...”Lục Gia Hành cụp mắt, nhìn cái đầu nhỏ kia đang chôn xuống, anh cũng hơi cúi người đến gần “Hỏi xem tôi có thích ai hay không?”Sơ Chi không nói lời Gia Hành liếm khóe môi, nụ cười càng xấu xa, nhưng giọng nói lại trầm thấp dịu dàng “Hỏi xem người đó là ai?”Sơ Chi chậm chạp ngẩng đầu lên “Anh có.”Lục Gia Hành sững sờ “Hả?”Sơ Chi tiếp tục chậm chạp nói “Ai anh cũng yêu thích.”Giọng nói cô rất nhỏ, cô lại cúi thấp đầu, Lục Gia Hành không nghe tháng mười thời tiết có chút lạnh, đứng bên ngoài một lúc, tay Sơ Chi đã có chút cứng, tay cô hơi co vào trong tay áo, đầu ngón tay giấu vào trong ống nhiên trước mặt xuất hiện một bàn tay cầm cốc trà Gia Hành đưa trả cốc trà Ô Long cho Chi ngẩng đầu đứng thẳng lưng lên, nói “Tôi lười cầm, em cầm một lúc rồi trả lại cho tôi.”Sơ Chi “Ồ” một tiếng, nhận uống vẫn còn nóng, hai tay Sơ Chi dán lên phía trên, liền trở nên ấm tài lúc trước bị gián đoạn, hai người cùng đi về phía thư như tiểu cô nương lại lâm vào tiểu kịch trường do chính mình tạo ra, rõ ràng dáng vẻ không mấy tập trung, một đường đi theo anh tiến về phía trước, mãi đến khi đi tới cửa thư viện, ánh mắt cô trừng trừng, định đi thẳng Gia Hành giơ tay, một phát bắt được tai thỏ trên mũ áo khoác bằng nhung của cô, kéo người Chi bị kéo lại như con gà con bị xách, cô phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu, vẻ mặt đầy mờ Gia Hành hướng cô vươn tay ra “Đưa cho tôi.”Sơ Chi vẫn mờ mịt như cũ “Hả?”Tay của anh trắng nõn đẹp đẽ, ngón tay thon dài, lòng bàn tay vươn ra ở trước mặt cô hơi run lên, cố chấp lặp lại một lần nữa, giống như người bạn nhỏ đang đòi đồ ăn “Trà sữa Ô Long, đưa tôi.”Sơ Chi “...”*Sơ Chi vừa vào phòng tự học đã nhìn thấy Cố Hàm đang điên cuồng vẫy tay với chiều thứ sáu ở đây ít người hơn so với bình thường, buổi chiều không có lớp học, lúc này cơ bản hầu hết mọi người đã về nhà, bọn Lâm Đồng ngồi vào một cái bàn dài bên cạnh cửa Chi sửa sang lại mũ áo khoác vừa bị Lục Gia Hành túm, cô đi tới rồi ngồi vừa lấy sách ra, đầu bên kia Cố Hàm đã duỗi như cô nàng nghe được chuyện gì bát quái thần kỳ lắm, hai con mắt sáng rực, cực kỳ hưng phấn nhìn trước Sơ Chi đã nhìn thấy vẻ mặt này của cô nàng, lúc đó trong tay cô ấy cầm một lá bài Tarot suy đoán chỉ số duyên phận của cô và Tiêu Dực có bao nhiên, Cố Hàm hắng giọng một cái, vẻ mặt giống thánh thần đang giảng đạo “Tiểu Chi của mình, mình cảm thấy ngôi sao của cậu xuất hiện điều kỳ lạ, có liên quan tới phương diện tình cảm, chỉ sợ người này xuất hiện liền thay đổi.”Sơ Chi kinh hãi đến biến Hàm tiếp tục nói “Mau mau, nói cho mình biết một cái tên xuất hiện trong đầu cậu bây giờ.”Sơ Chi nuốt nước miếng một cái “Ngô Ngạn Tổ.”Cố Hàm mắt điếc tai ngơ “Đúng, không sai, trong cung tình cảm của cậu đột nhiên xuất hiện một cái bình nước màu hồng nhạt!”Sơ Chi “...”Cố Hàm không ngừng cố gắng, cô nàng vừa liếc mắt vừa rung chân “Tiểu Chi của mình, bình nước này có tình cảm rất sâu đậm với cậu.”Sơ Chi cởi áo khoác xuống treo trên ghế, dáng vẻ không để ý chút với Sơ Chi ấn tượng đầu tiên về Lục Gia Hành có chút đó ở sân trường, nam sinh lười biếng đứng bên đường, lúc nữ sinh kia đến xin số điện thoại của anh, anh cũng chưa từng nhìn người nhẹ nhàng nhìn lướt qua, liền cho số điện Chi cảm thấy, chuyện con gái chủ động muốn xin số điện thoại nam sinh mình thích, là một việc rất cần dũng khí, vì vậy bất kể là nam sinh sẽ cho số hay từ chối, đều ít nhất phải tôn trọng đối phương, không phải tùy tùy tiện tiện như vậy, dường như thái độ không coi đó là chuyện gì to học quân sự Sơ Chi đánh nhau bị phạt đứng, thường thường Lục Gia Hành sẽ hướng về phía thao trường bên này đi dạo, trong lúc vô tình Sơ Chi cũng từng thấy mấy lần, đám con gái đều muốn xin thông tin liên lạc gì lại lớn lên xinh đẹp, tất cả anh đều đó khi tiếp xúc có thêm quen thuộc, Sơ Cho cảm thấy người này thật sự tốt vô trừ có thói quen ngả ngớn với con gái, còn có chút phụ kia Cố Hàm vẫn còn đang liếc mắt rung chân, cô nàng nhỏ giọng thần bí nói “Tiểu Chi, mình cảm nhận được! Sóng của bình nước tương đối mãnh liệt.”Sơ Chi nghiêng đầu, sáp đến, bình tĩnh nhìn cô nàng nói “Hàm Hàm, đầu cậu bị gà đá rồi.”Cố Hàm “...”*Ánh đèn quán bar tối tăm lại ám muội, bên trong cái ghế dài hình tròn mềm mại có mấy người đang Gia Hành ngồi một bên, cả người cà lơ phất phơ lười biếng ngồi phịch trên ghế sô pha, chân dài gác lên bàn trà trước mặt, trong tay cầm cốc trà tai là tiếng nhạc và tiếng nói chuyện ầm ầm, anh đeo tai nghe, dường như không bị ảnh hưởng, nhìn thẳng phía trước, đờ mặt nam một nữ ngồi bên cạnh tranh nhau cái chén, ở đó mà cái gì cậu cậu cái gì tôi tôi, cãi nhau ầm ĩ, chàng trai bị đẩy một cái, không ổn định, người ngã về phía Lục Gia Gia Hành đang phát ngốc, đột nhiên bị chàng trai đụng tới, lực đạo không hề nhỏ, anh ta không ổn định, cả người bị đẩy nghiêng về bên cạnh, một chân rơi xuống, làm cốc trà sữa Ô Long còn một nữa tuột khỏi trà sữa rơi xuống đổ đầy lên mặt đất, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, bị nhấn chìm bên trong khung cảnh sôi động, cơ hồ không nghe thấy bộ mọi người ngồi bên trong ghế dài bị âm thanh yên lặng như thế thu hút, đồng loạt nhìn Gia Hành buông mắt xuống, nhìn bãi chất lỏng tung tóe bên chân, anh kéo tai nghe xuống, nghiêng đầu nhìn về phía người đụng tới mắt đen nặng nề, không nhìn rõ được tâm tình gì, khóe môi hơi rủ xuống phía dưới, không khí có chút Dật cầm ly rượu lắc lắc, anh ta thử trách móc, lại hơi co vai thấy không khí không đúng lắm, cuối cùng có người bên cạnh không nhịn được lại gần hỏi anh ta “Tối hôm nay A Hành làm sao vậy, cầm một cốc trà sữa đến đây, lại còn nâng như bảo bối một buổi tối.”Trình Dật cảm thấy có chút khó khăn để giải thích, anh ta buông cái chén trong tay xuống, nhấc ngón tay chỉ hài cốt của cốc trà sữa rơi trên mặt đất “Cái kia... là tổ tông cậu ta cho cậu ta.”Người kia sững sờ “Ai?”“Tâm can, tôi đoán vậy, nhưng cũng phải đúng mười phần.”Chàng trai đụng phải anh lúc đầu, căn bản cũng không coi đó là chuyện gì to tát, kết quả vừa nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, sắc mặt hơi đổi một chút, vội vàng nói xin Gia Hành nhìn anh ta, không lên Dật thấy thế, vội vàng giơ cái bình rượu lên, hét lớn một tiếng “Hành tử!!! Chúc cậu sớm sinh quý tử!!! Nhé!!!”“...”Một tiếng này của anh ta rất lớn, âm độ cực cao, khoảng cách lại gần, xuyên thấu qua tiếng nhạc ồn ào, chấn động đến mức khiến màng tai Lục Gia Hành nảy Gia Hành nghiêng đầu lại, ánh mắt yếu ớt nhìn anh ta, chân gác trên bàn trà cũng buông xuống, chậm rãi cất tai nghe vào trong túi áo, cầm áo khoác đứng lên rời khỏi quán bar, cách một tấm cửa kính, âm thanh huyên náo bẩn thỉu xấu xa bên trong liền bị ngăng cách sạch sành sanh, bên ngoài không khí mát lạnh, ở trung tâm thành phố ánh đèn sáng như ban ngày, trên đường phố ngựa xe như Gia Hành vừa khoác áo khoác vừa đi dọc theo đường cái tiến về phía trước, anh lấy điện thoại di động ra bấm tiếng vang lên sau đó, bên kia có người nói Sơ Chi vẫn như cũ không nhanh không chậm, mềm mại, tựa như không có khí lực “A lô.”Lục Gia Hành ngừng một kia cũng yên tĩnh, một lát sau, cô gọi anh một tiếng “Đàn anh?”Lục Gia Hành đứng ở đầu phố, anh dừng bước lại, nhìn màn hình quảng cáo bằng đèn led trên cửa hàng phía đối diện, nổi lên một thoáng tâm tình, mới chậm rãi mở nói nhàn nhạt, nghe tới giống như không mấy vui vẻ.“Tiểu Sơ Chi, trà sữa của tôi đã không còn nữa.”Sơ Chi sững sờ “Hả?”Anh đè ép cổ họng, giọng nói buồn buồn, lại có vẻ mang chút oan ức không tên, có phần ngoan ngoãn.“Trà sữa Ô Long của tôi, vừa bị người khác làm rơi mất rồi.”

đáng yêu bao nhiêu tiền một cân