Sau ngày quốc hận 30/4/1975, có một số anh chị em Quân Dân Cán Chánh và gia đình, tuy may mắn được di tản ra nước ngoài, nhưng không có dịp "may" ở lại để chứng kiến tận mắt những hành động ngu xuẩn, tàn ác đến man rợ của của những người cộng sản Việt Nam từ miền Bắc vào, tự xưng là để "giải phóng Vụ cháy xảy ra lúc 13h30 ngày 29/10, khiến 60 người chết, 70 người khác bị thương; tài sản thiệt hại khoảng 32 tỷ đồng. Nguyên nhân sau đó được xác định do các thợ hàn làm bắn tia lửa có nhiệt độ 1.600 - 1.700 độ C vào vật liệu mút nên xảy ra cháy. Những người may - Năm 1919, công ty lập chi nhánh tại Greenford, Anh Quốc. Năm 1923, tại Sydney Úc Châu, và năm 1925 tại Buenos Aires, Á-Căn-Đình. Riêng tại Anh, chi nhánh Greenford sản xuất những models sau: Model 14: 1933-1953. Model 21: 1953-1963. Model 21C: 1963-1969. Model 23: 1969-1977 Tất nhiên, hầu hết những người đồng hương của Boehly tại Premier League đều tránh khỏi sự căng thẳng này bằng cách này hay cách khác. Có thể xét tới tính chiến lược và tiềm lực của từng CLB, nhưng họ đều chọn cách né tránh thay vì đối đầu. Ông chủ Randy Lerner (HNM) - Nhắc đến lực lượng Cảnh sát phòng cháy, chữa cháy và cứu nạn, cứu hộ (Công an thành phố Hà Nội) là nhắc đến sự vất vả, hy sinh lặng thầm. Hằng đêm, hàng trăm cán bộ, chiến sĩ trực chiến giữa thời bình để khi có sự cố cháy, nổ, những tai nạn cần cứu hộ khẩn cấp là sẵn sàng lên đường cash. Cô hỏi anh là ai. Mới ba ngày không gặp cô đã quên anh rồi sao. Chết tiệt! Ba ngày này anh nhớ cô biết chừng nào. Từ khi biết được cô đang ở khách sạn này, anh đã muốn lao đầu chạy đến để gặp cô. Anh muốn ôm cô, hôn cô, muốn cô phải nằm dưới thân thể anh. Thế nhưng , bây giờ cô lại không biết anh là ai. Thật tức chết mà, chưa từng có ai dám đối với anh như vậy. Người đàn ông trước mặt sao lại nhìn cô chằm chằm như vậy. Trong ánh mắt anh ta tràn đầy tức giận, ngọn lửa trong mắt anh như muốn đốt cháy cô vậy. Thật đáng sợ! TẠi sao anh ta lại nhìn cô như vậy? Nhưng mà nhìn anh ta có chút quen quen nha, chẳng lẽ đã gặp nhau ở đâu rồi? …………………..A…………..cái người hôm nọ……….ở trung tâm……..-Sao anh lạỉ ở đây? Saolại cho người bắt tôi? Anh muốn làm cái gì? Mau thả tôi ra?…………………Cô tuôn một trào câu hỏi, khiến cho hắn có hơi buồn cười, nhưng nhìn cô như vậy lai có chút dễ thương -Ha ha, đã nhớ ra anh rồi sao! Xem ra trong mắt em , anh chẳng có tí cân lượng nào?Hắn cười to, đám vệ sĩ bên ngoài nghe được đều hoảng hốt…..Tổng tài cười lần đầu tiên họ nghe được tổng tài của họ cười, người kia nói không sai, có lẽ đây sẽ là tổng tài phu nhân tương lai . Anh ra lệnh cho đám vệ sĩ lui xuống , để cho họ được riêng tư một cái đầu anh , mau thả tôi ra? Nếu không………………….-Hương ngập ngừng một chút-Nếu không thì sao? – Anh hôn nhẹ vào cổ cô, ánh mắt anh giờ đây tràn đầy ngọn lửa bùng cháy….-Nếu không …………….tôi………..tôi ….báo cảnh sát! Đúng vậy tôi sẽ báo cảnh sát . Mau tránh run rẩy, nụ hôn của anh ta khiến cho cô không thể chống lại nổi. Cô cựa quậy muốn thoát khỏi cánh tay của anh ta . Thế nhưng với thân hình vạm vỡ, cao 1m90 của anh cô có thể địch lại sao? Cô cao có 1m70 ! hjx hjx. Thật đáng chết. Cô cựa quậy như vậy lại khiến cho thân dưới của anh dựng lên. Hơi thở anh dồn dập, hà vào cái cô trắng nõn của cô …Hai tay anh càng siết chặt lấy cô khiến cho cô không thể cựa quậy. Anh mạnh mẽ nhấc cô lên đi về phía dường. Sau đó đặt cô thấy cái đó của hắn đang**** Cô giật mình , nghĩ đến những tình tiết trong mất cuốn tiểu thuyết kia, cô không dám cựa quậy nữa, cô không muốn khơi dậy dục vọng của hắn nha. Khi anh hà hơi vào cổ cô, cô cảm thấy thật nhột, hơi thở của cô dồn dập, lòng ngực cũng đập liên hồi. Đến khi cô tỉnh táo lại thì cũng là lúc thấy mình đang nằm trên giường, còn anh ……………..anh ta……………….đang……………….cởi áo…………..Bộ ngực tráng kiệt của anh ta hiện ra, cô nuốt nước miếng, thật là ………đây là muốn quyến rũ cô sao. Đang suy nghĩ thì một hình ảnh xâm chiếm khiến cho cô bừng tỉnh, chết rồi, nếu cứ như vậy mình sẽ không thoát khỏi anh ta . Nếu như vậy, mẫu hậu biết được sẽ giết mình chết nha. Cô đây sợ nhất chính là người mẹ của mình. Mỗi lần có chuyện gì là y như rằng cô phải ngồi nghe đạo lí của bà suốt cả ngày………..Thật nhức đầu. Cô ngẩng đầu lên, nói to-Anh định làm gì? Mau tránh ra! Nếu không tránh ra thì…………………-Ưm…………..ưm………………KHông để cho cô nói hết câu, anh như một tên ác bá nuốt trọn lấy đôi môi nhỏ nhắn đang kêu gọi hắn. Hắn hôn cô, hai tay đang ở trên người cô làm làm gì mau tránh ra…..- A! Em dám đạp anh sao?Đang trong cơn mê muội bỗng nhiên anh bị đạp một phát, anh trầm giọng lạnh lùng nói, nhìn cô chằm chằm. Thế nhưng , qua kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của cô, cô dũng cảm trừng mắt lại , nhìn hắn nói to-Vô liêm sỉ. Anh có biết anh đang làm gì? Bắt cóc tôi còn chưa nói, bây giờ lại muốn…………muốn……Nói đến đây cô bỗng nhiên đỏ mặt. Haiz sao bỗng nhiên cô quên hết mấy câu trong truyện rồi ta. Thôi kệ nói đại vậy, chết thì chết………- Muốn làm sao? HỬ? – Anh dâm đãng nhìn cô, trong mắt đầy ý cười. Anh lại lên tiếng nói-Em quên rồi sao? Anh đã nói em sẽ là vợ anh, là người con gái của anh………Em đừng hòng thoát khỏi anh, đặc biệt là tối hôm Vợ gì chứ, tôi chỉ mới gặp anh một lần. Đang xem Vợ yêu em chạy không thoát khỏi tôi đâu Xem thêm 3+ Cách Bật Wifi Trên Laptop Win 8, Win 8, Cách Bật Wifi Trên Laptop Win 8 Xem thêm Anh liền múôn cưới tôi. Thần kinh anh quả thật có vấn đề. Rãnh rỗi nên đi khám đi , nếu không không biết có bao nhiêu người như tôi lại bị anh bắt cóc như vậy. Nói xong cô định chạy ra phía cửa , thế nhưng lại bị người đằng sau kéo lại. Anh đè cô xuống giường , anh hôn cô hai tay sờ xoạng cô…. Cô dẫy dụa…..Thế nhưng lại càng khơi dậy dục vọng của anh hơn. Cô thở hộc hộc, hơi thở đứt quảng , liền giơ tay định tát anh một cái. Thế nhưng cô không đủ sức. Thật đáng chết!Đang nguyền rủa thầm thì cô bỗng nhiên nghe được thanh âm của anh vang lên nhè nhẹ-Anh yêu em! Anh rất yêu em!Yêu? Anh là người đầu tiên nói yêu cô. Nhưng mà tại sao lời yêu của anh lại nhẹ nhàng , nghe chân thật đến thế…………Trong lòng cô lúc đó có chút rung động. Cô đơ người nằm suy nghĩ một chút mà không để ý đến ánh mắt giảo hoạt của người nào đó. Anh thừa lúc cô không để ý liền-Xoẹt!Bộ váy của cô bây giờ chia thành hai nửa. Anh ngắm nhín thân thể trắng nõn, bộ đồ lót đen , đặc biệt là bầu sữa của cô…………….Đây là………….đây là múôn dụ dỗ anh hốt hoảng giật mình, nhìn lên thì thấy người kia , ánh mắt của anh ta thật đáng sợ, dường như anh ta muốn nuốt trọn cô vào vậy. Cô còn chưa kịp đầy anh ra thì Anh đã cúi đầu xuống hôn nhẹ vào bầu ngực cô, sau đó từ từ gỡ áo ngực cô ra, anh liếm nhẹ khiến cho cô run rẩy. Anh nhẹ nhẹ liếm …………..Thấy cô có vẻ bị kích thích , anh cười nhẹ. Anh đưa một tay xuống phía dưới, vuốt nhẹ…………Bỗng nhiên cô giật mình, theo bản năng tránh ra-KHông được…………….ưm……………..chỗ đó………….Nhìn cô có chút khẩn trương, anh liền hiểu. Ha ha. Tối nay em thoát không khỏi-Sao lại không? HỬ? Em rất thích mà, phải không? Chỗ này ……..có thoải mái không…..?Vừa nói anh vừa xoa nhẹ khiến cho cô không thể nào chịu nổi . Cô rên nhẹ. Chết tiệt, bây giờ thì cô mặc kệ, bị **** cũng mặc kệ. Anh đã đụng vào chỗ kích thích nhất của cô, quả thật cô chống không lại anh ta. Thôi thì cứ hoan ái một trận cho đã rồi bỏ trốn vậy. Anh ta cũng đẹp trai, thân thể lại cường tráng như vậy, người thiệt cũng không phải là cô. Nghĩ vậy, cô mạnh dạn kéo đầu anh xuống, đặt môi anh vào môi cô….Hai tay của cô vuốt nhẹ bầu ngực cường tráng của anh…………Hai chân lại nhè nhẹ trượt trên đôi chân to khoẻ của anh……..Nhìn thấy cô như vậy, anh quả thật không thể tin nổi. Bây giờ , cô hoàn toàn kích thích ngọn lửa dục vọng của anh. Anh dang tay ôm gọn cô vào lòng, anh mút ,liếm tất cả thân thể cô…………-Em! Đúng là một tiểu yêu tinh………..Tối đó, hai người bọn họ cùng hoan ái đến mấy lần. Cô dường như kiệt sức. Lúc đầu , anh còn nghĩ có thể cô muốn dụ anh , sau đó thừa lúc anh đang ngủ mà trốn đi. Nhưng mà 6,7 lần liên tục như vậy……….ha ha……………xem ra………anh có đuổi …….cô cũng không đi nổi. Anh ôm cô vao lòng sau đó chìm vào giấc ngủ. Đêm nay có lẽ là đêm anh vui nhất. VÀ anh cũng không biết được một chuyện………đó chính là….cô từng là một tuyển thủ trong đội chạy của trường, hai chân của cô do luyện tập nên chỉ hơi đau một chút…..chuyện chạy trốn đó đối với cô cũng không khó mấy. "Tôi có thai rồi." "Con ai?" "Con anh." "Cô chắc chứ?" Trong một quán cà phê kiểu Italy, một cô gái trẻ khoảng độ hai mươi, gương mặt xinh đẹp, đưa tay xoa xoa chiếc bụng bầu đã lấp ló sau lớp áo, phía đối diện là người đàn ông ăn mặc tây trang chỉnh chu gọn gàng, khuôn mặt anh ta phải nói vô cùng anh tuấn, đôi hàng lông mày vừa đen vừa rậm, sống mũi cao cao thanh tú. Ngũ quan hài hòa như tượng tạc, cùng với làn da rám nắng khỏe khoắn càng tôn thêm vẻ nam tính hệt như soái ca trong truyện ngôn tình. Phải nói là phân nửa ánh mắt của số phụ nữ ở đó đều đang dính chặt về phía anh ta. Người đàn ông ngồi vắt chéo chân trên ghế, vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không, cầm lấy tách cà phê trên bàn nhấp lấy một ngụm lớn, ánh mắt lạnh lùng, trái tim sắt đá, anh lạnh nhạt lặp lại câu hỏi một lần nữa. "Cô có biết mình đang nói gì không vậy cô gái?" "Tôi chắc chắn, tôi còn có cả giấy siêu âm nữa đây này. Anh mau chịu trách nhiệm đi chứ." Người phụ nữ lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy siêu âm đập lên bàn, thai nhi đã được tám tuần tuổi, đang phát triển rất khỏe mạnh, người đàn ông lạnh nhạt vẫn không thèm liếc mắt nhìn lấy một lần, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, yết hầu theo nhịp thở lên xuống trông vô cùng quyến rũ mê người. "Làm sao cô chắc chắn được đó là con tôi." "Không con anh thì con ai?" Người phụ nữ vẫn khẳng định chắc nịch, trước khi tới đây, cô cũng đoán được người đàn ông này tuyệt đối sẽ không thừa nhận đứa bé trong bụng cô. Phải rồi, cô còn biết hy vọng gì nữa. "Cô có biết hậu quả của việc lừa gạt tôi là gì không?" Nghe thấy lời đe dọa từ miệng Nam Cung Liệt, người phụ nữ bất giác có chút sợ sệt, mồ hôi rịn đầy trán, cô ta nhìn Nam Cung Liệt như ma quỷ, cô cũng có nghe qua về người đàn ông này rồi, nhưng cô ta đã không còn đường lui nữa rồi, đã đâm lao thì phải theo lao, hai bàn tay đan chặt vào nhau, lắp bắp nói. "Em... em... " "Ăn bậy thì được chứ đừng nên nói bậy. Nếu đã không biết là của ai thì hay là cô phá nó đi." Chát. Một cú tát như trời giáng vả thẳng vào mặt anh. Lực đánh không nhanh không chậm chỉ là anh chưa kịp phản ứng thì đã in hằn bạt tai của người ta rồi. Ủa gì vậy? Ai đây? Tự nhiên đang yên đang lành lao đến tát anh như thật vậy. Ai cũng ngơ ngác, mọi ánh nhìn trong tiệm cà phê lúc này đổ dồn vào ba người, một nam hai nữ. Quả nhiên là người có tiền không thiếu chuyện kích thích. "Đồ tra nam!" "Anh có còn là con người nữa không đấy? Sao có thể mở miệng ra mà nói những lời độc ác như vậy đối với một người phụ nữ đang mang thai kia chứ?" Bình thường Tần Nhiễm ghét nhất là loại đàn ông ỷ mình có vẻ ngoài bảnh bao một tí liền trơ trẽn đi trêu hoa ghẹo nguyệt, ăn ốc không chịu đổ vỏ, đẹp trai thì có gì mà ghê gớm chứ? Lúc nhìn con gái người ta có cần thiết phải đẹp trai như vậy không? Thu hút ong bướm, làm tan nát cõi lòng biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ, như vậy thật là đáng ghét quá đi mà. Tần Nhiễm tiện tay lại tặng anh thêm một cú tạt nước vào thẳng khuôn mặt đẹp trai của anh. Đây là người phụ nữ thứ ba mươi trong tháng này tới đòi anh chịu trách nhiệm rồi đấy. Trách sao được, anh là Nam Cung Liệt, cháu trai út nhà họ Nam Cung, người thừa kế duy nhất của tập đoàn lớn nhất nhì ở thành phố Bắc Thành này. Người ở đây ai lại không biết anh, cậu út nhà họ Nam Cung nổi tiếng hào hoa, khiến cả nam lẫn nữ đều say mê trong lòng, bây giờ chắc hẳn là hậu quả tìm đến cửa. Nhưng mà đây là lần đầu tiên ăn tát của một người phụ nữ lạ mặt như thế này đấy. Đúng là đau thật! "Thiếu gia cậu có sao không?" Thuộc hạ thấy anh bị đánh cũng vội chạy tới mà căn ngăn nhưng cô gái kia căn bản không có nói lý lẽ đã dẫn người phụ nữ có bầu kia chạy trối. Nhìn như thế mà chạy cũng nhanh phết đấy. Để anh tóm được thì có mà tiêu đời. Nhịn. Mày nhất định phải nhịn đi Nam Cung Liệt. Mày mà chấp nhất với phụ nữ là hèn hạ. Anh xoa xoa gương mặt bị đánh đau, khẽ khàng mà nhếch mép cười gượng. "Không sao, cũng không phải là lần đầu bị ăn tát. Chỉ là cô gái kia tuổi trẻ thật chưa trải sự đời, thật khiến cho người ta có cảm giác hứng thú." "Thiếu gia, cậu vừa phá vỡ kỷ lục ăn ba mươi mốt cái tát trong tháng này rồi đó ạ." "Bộ tự hào lắm hay gì mà cứ đem khoe mãi thế. Còn không biết đường đem quần áo mới tới cho tôi thay à?" Khóe môi anh giật giật, quần áo ướt sũng, đây là lần đầu tiên có người dám tạt nước thẳng vào mặt anh đấy, thù này anh nhất định phải ghim. Cô gái, chúc mừng em đã thành công chọc giận tôi rồi đấy! "Gần đây không thiếu phụ nữ đến tìm Ngài lừa tiền. Thiếu gia cũng không cần nhất thiết phải để tâm đâu ạ, để tôi chuẩn bị một bộ đồ mới cho cậu thay." Tần Nhiễm kéo tay người phụ nữ chạy một quãng xa, thấy không có người đuổi theo thì mới chịu dừng lại. Đúng là mệt chết cô rồi! "Này cô, người đàn ông đó không phải hạng tốt đẹp gì. May mà chúng ta chạy nhanh đấy không thì cô và đứa bé sẽ gặp nguy hiểm mất. Ở đây tôi có một ít tiền cô cầm lấy mà lo cho tương lai sau này." "Đồ điên! Ai cần mấy đồng tiền lẻ của cô? Bớt lo chuyện bao đồng đi nha." Cô rõ ràng là đang giúp người phụ nữ này đòi lại chút tôn nghiêm thôi mà, nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn không như cô dự liệu. Người phụ nữ kia chỉ là đang ăn vạ, cố ý muốn leo lên làm thiếu phu nhân họ nhà Nam Cung, hoặc chí ít cũng moi được một chút tiền để nửa đời sau không phải lo nghĩ, hoàn toàn không phải kẻ tốt đẹp gì cả. Thấy cô làm hỏng chuyện tốt của ả nên giở bộ mặt thật quay sang chửi bới cho hả giận rồi cũng bỏ đi. Thật không hiểu lý lẽ mà. Tần Nhiễm vén ống tay áo lên nhìn đồng hồ trên tay, cô sắp trễ giờ vào làm rồi. Vội vàng cởi chiếc giày cao gót ở chân, vẫy tay bắt lấy một chiếc taxi trên đường mà leo lên chạy thục mạng. ... Mười hai giờ trưa, một chiếc xe Bentley màu bạc dừng lại trước cửa một bệnh viện nhỏ, nhìn có vẻ khá cũ kĩ. Chiếc xe xa hoa đậu ngay đó nổi bần bật, tổng quan nhìn vào trông lại không xứng tầm một chút nào. "Thiếu gia, theo địa chỉ thì hình như là chỗ này, nhưng mà hình như có vẻ…" "Không sao, nếu đã là bố tôi sắp xếp thì chắc là chỗ này rồi. Chúng ta mau vào thôi." Người đàn ông bước ra mở cửa xe cho người đàn ông mặc tây trang dáng người cao lớn phía sau, tay đút vào túi quần bước xuống, ung dung mà bước vào trong thang máy. "Tại sao phải đến bệnh viện chứ?" "Lão gia sợ cậu có suy nghĩ lệch lạc nên bảo tôi đưa cậu đến đây khám thử." Trợ lý nhìn sắc mặt anh e dè nói. "Thế thì phải đưa đến khoa thần kinh chứ? Đây là khoa phụ nam mà." "Lão gia nói não của cậu có thể không cần chữa gấp nhưng mà sợ phần dưới của cậu đã lâu không xài để lâu sợ bị đóng mạng nhện, không tốt cho việc sinh con sau này nên kêu chúng tôi đưa cậu đến khoa nam khám "chỗ đó" xem còn xài được không chứ lão gia, phu nhân, ông nội nhà cậu nôn cậu lấy vợ dữ lắm rồi."

em chay khong thoat khoi tay anh dau