Kính thưa quý bà con! Nuôi ếch thương phẩm khâu 26 Th7. Top 10 trại ếch giống Miền bắc uy tín cho bà con tham khảo. Chúng tôi chính là địa chỉ cung cấp ếch giống uy tín cho Phú Thọ trong những 16 Th7. Bán ếch giống tại Thanh Hóa, Nghệ An chất lượng đạt chuẩn, giá đến vụ vợ tôi mất tích hết. Linh tính của tôi báo cho tôi biết là tôi có thể nhờ cậy nhiều ở Kim Phụng trong việc đi tìm Ngọc.Tôi vội nhận ngay: − Thưa phải. Vợ tôi là… cô Ngọc, bạn thân cũ của cô Phụng. Thưa bà vợ tôi cũng có nói đến cô Phụng luôn… Thưa: Vì Chúa nói: Chỉ Ngài là Yavê, Thiên Chúa độc nhất của ta, ta phải thờ lạy và tin vào một mình Người, và yêu mến Người trên hết mọi sự. - Ấy là bà đồng tìm cách phỉnh lừa dân chúng. Xin tha cho chúng tôi! "Người đói, tôi cho bánh ăn; kẻ mình trần, tôi cho Thưa đấng Thống lĩnh các tín đồ - Nàng bắt đầu kể - Để không phải lặp lại những điều mà Người đã biết qua câu chuyện của bà chị tôi, tôi xin nói ngay là mẹ tôi sau khi đã mua một căn nhà để ở riêng trong cảnh goá bụa, thì gả tôi, cùng với của hồi môn cha tôi để lại, cho một trong những người Khi quan tôi thất lộc, thời các ngài đồng liêu đưa ra tạm quyền táng ở làng Thọ Hạc, để đợi người nhà ra hầu linh cữu về; đất khách quê người, chiếc thân bồ liễu; hồi trước còn quan tôi, thì kẻ tới người lui tấp nập, đến bây giờ đều vắng vẻ, không ai là cash. TTO - Trong giới khoa học, "sư phụ" Vương Ngọc Chính của mình, sống gần cả đời ở Sài Gòn, dù đã U80, nhưng mỗi lần nói chuyện với bạn bè cùng trang lứa, vẫn thường dùng từ đệm dạ, thưa rất lịch sự, sang trọng. Cà phê vỉa hè Lê Lợi xưa - Ảnh LIFEMột người bạn đồng môn của "sư phụ", GS Nguyễn Kim Phi Phụng bên Khoa học tự nhiên, cựu nữ sinh trung học Nguyễn Bá Tòng, khi nói chuyện cũng vậy, cũng thường dùng những tiếng dạ, thưa. Không chỉ dạ, thưa khi nói chuyện với người lớn tuổi hay bạn bè cùng trang lứa, mà khi nói chuyện với những người nhỏ tuổi hơn, mình vẫn nghe những tiếng dạ, thưa như vậy của Bách khoa, ngoài những giảng viên ngày cũ, mình vẫn thấy phong cách này ở những nhân viên. Chỗ phòng đào tạo, có chị Như Hằng, mỗi lần nói chuyện đều "thưa có", "thưa không", "dạ", dù các thầy cô đang nói chuyện đều nhỏ tuổi hơn chị. Phòng KHCN còn có chị Mai Loan, cũng một dạ hai thưa với các thầy cô, dù người nói chuyện nhỏ tuổi hơn chị. Có một chị lao công thường quét lá ở gần thư viện, sáng nào cũng gặp, mình chào chị trước, lúc nào cũng nhận lại câu chào bắt đầu bằng tiếng "dạ", trong khi mình nhỏ tuổi hơn chị và chào chị… cộc lốc. Trong giới văn nghệ sĩ miền Nam, một trong những nghệ sĩ nổi tiếng nhất của sân khấu cải lương là "sầu nữ" Út Bạch Lan, xem các chương trình trò chuyện trên truyền hình, vẫn thấy bà dùng những tiếng "dạ, thưa" rất lịch sự, dù có khi người phỏng vấn chỉ đáng tuổi con cháu của bà. Không chỉ trên truyền hình, ở ngoài đời thật, có lần mình cũng nghe bà dạ, thưa như vậy khi nói chuyện. Một nghệ sĩ nổi tiếng khác là ca sĩ Hoàng Oanh, cựu nữ sinh Gia Long, khi trả lời phỏng vấn báo chí, bà vẫn "dạ thưa chị" hay "dạ thưa anh"… Mà cũng không chỉ trong trường đại học, giữa Sài Gòn, mình vẫn có dịp nghe những người bình dân dạ, thưa theo phong cách lịch sự như vậy. Có lần ghé vào một tiệm tạp hóa ở quận 1, cái tiệm cũ còn hơn cả người yêu cũ nữa. Chị chủ quán có lẽ cũng đã U60, nhưng vẫn một dạ hai thưa với khách phải nói thêm cho rõ, người ta dạ, thưa theo kiểu rất tự nhiên, chứ không phải dạ, thưa theo kiểu khúm núm xun xoe để cố lấy lòng người đối diện hay khi nhờ vả chuyện gì đó… Ngẩn ngơ với những tiếng dạ, thưa kiểu Sài Gòn dễ thương như vậy… Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0 Chuyển sao tặng cho thành viên x1 x5 x10 Hoặc nhập số sao BT- Năm 1956, ngày ấy chưa có “Ngày nhà giáo”. Ngôi trường làng nằm cách bờ biển chừng 200 mét. Đây là ngôi trường không tên ở Ấp Cây Găng nay thuộc xã Tân Thành, Hàm Thuận Nam, người phụ trách là một cô giáo trẻ rất xinh đẹp. Học trò ngồi trong lớp học mà cứ ngóng ra biển, chờ tan trường ùa nhau xuống biển hôi cá. Trẻ con theo ba mẹ kéo lưới bắt cá thích thú hơn đi học nhiều! Hơn nửa thế kỷ đã đi qua, một thời gian gần cả một đời người, ngồi ngẫm lại, bây giờ thầy cô chúng tôi kẻ còn người mất, nhưng chắc chắn rằng mất thì nhiều, còn thì… ít! Những ông thầy bà cô ngày ấy, nếu còn sống chắc cũng đang trên đường lững thững đi về phía hoàng hôn, còn chúng tôi những đứa học trò ngày xa xưa cũ rích cũng đang lần theo ánh mặt trời ở buổi xế gian đi qua, con người rồi cũng đi theo qua, thế mà người ta cứ dửng dưng tồn tại, dửng dưng sống, rồi có một ngày dửng dưng thấy mình già không còn trẻ nữa, và rồi dửng dưng không còn dửng dưng nữa mà bỗng dưng thấy mình… không được khỏe!Nhớ những ngày đầu trần chân đất ăn vội chén cơm nguội hoặc một tay cầm củ khoai, ung dung… đến trường. Hình như ngày ấy ăn sáng là điều xa xỉ, không chỉ trẻ con đến trường mà ngay cả những người đi đánh cá, chỉ có hai buổi cơm trưa và cơm chiều. Năm tháng đi qua, tuổi đời chồng chất, nghĩ lại có nhiều cái để nhớ, nhưng riêng tôi, tôi lại nhớ da diết, nhớ quay quắt, nhớ đến cồn cào là thèm được nghe và nói tiếng “dạ thưa cô” phải là tiếng dạ thưa cô với cô giáo mình. Vâng, “dạ thưa cô” 3 tiếng ấy nghe sao mà trìu mến, thân thương nó bùi tai và ngọt thấm đến tận đáy lòng.“Dạ thưa cô… em nghỉ học vì má bắt ở nhà xuống biển hôi cá”. “Dạ thưa cô… mai em nghỉ, ở nhà phụ ba vá lưới”. “Dạ thưa cô… em không thuộc bài vì đêm qua nhà không còn dầu lửa để thắp đèn”... Đằng sau tiếng “dạ thưa cô” ấy là những gì cô giáo không lường trước được, toàn là những lý do “chính đáng” của lũ học trò đói nghèo, tóc khét mùi nắng, da mốc meo vì nước biển, quần áo “có gì mặc nấy” phần đông quần xà lỏn áo bà ba chằng chịt những miếng vá… đến trường vì mê… cô giáo và mê chơi hơn mê học!Làng tôi là làng chài lưới, mùa bấc biển gió thổi những hạt cát bay mù như sương, nên mi mắt đứa nào cũng cụp xuống, có cái nhìn ngắn. Đôi mắt ấy chỉ đôi lần thong thả khi đối diện với cô giáo Dạ thưa cô…Hồi tưởng lại… tôi không thể tin được một cô giáo dáng tiểu thư đài các mới ra trường lại chịu nhận về dạy một ngôi trường làng mà đốt đuốc đi tìm cũng không thấy có nhà vệ sinh. Cô giáo hỏi, không có nhà vệ sinh thì các em làm sao? Dạ thưa cô… tìm chỗ vắng ạ! Còn người lớn? Dạ thưa cô… thì đợi “cho đến khi chiều xuống”! Còn việc tắm giặt thì cô giáo tôi rất khổ, vì đàn bà con gái chỉ tắm ban đêm, mà phải lựa chỗ nào kín đáo. Ngày đầu nhận lớp, cô thất kinh hồn vía trước lũ học trò “to xác” mà chỉ học lớp tư, lớp ba bây giờ là lớp hai, lớp ba. Dạ thưa cô… đình chiến rồi tụi em mới được đi học. Cô chỉ từng em để biết tên. Dạ thưa cô… em tên Đực, Mực, Bé, Rớt, Lượm… Đó là tên thường gọi, cô muốn biết tên khai sinh kìa, đi học phải có giấy khai sinh. Dạ thưa cô… còn đi biển đánh cá có cần khai sinh không ạ? Cả lớp cười vang…Đây là những thằng khôn trước tuổi, cô giáo cũng thấy vui, nhưng cô giật mình khi có thằng phát biểu một câu nghe cũng đáng suy gẫm Con người quả là rắc rối, đẻ ra là đã “sinh” rồi, còn phải đi “khai” nên mới gọi là “khai sinh” phải không, dạ thưa cô?...TRẦN HỮU NGƯ Dịu dàng em nói dạ thưa Đôi môi lễ độ nghìn xưa vọng về Trích thơ “Dạ thưa” – Lê Minh Quốc Tiếng “dạ”, tiếng “thưa” từ lâu đã là một nét văn hóa rất đặc trưng và duyên dáng của người Việt Nam. Với đặc thù nhiều vùng miền với âm sắc giọng nói khác nhau, lên bổng xuống trầm khác nhau, tiếng dạ thưa mỗi vùng ở mảnh đất hình chữ S đều có mang một sắc thái thật dễ chịu và đẹp đẽ. Có vùng thì nghe sao thật trang nhã, thanh lịch, có vùng nghe đến ngọt lịm cả tâm can, có vùng lại chân thật, đáng yêu và mềm mại đi vào lòng người. Ở đâu, tiếng dạ, tiếng thưa cũng đã trở thành một thanh âm lịch thiệp mà gần gũi, ngọt ngào mà tiết chế không vồ vập. Hai tiếng dạ thưa ấy có thể vẽ nên dáng vóc một cô gái ngoan hiền, thùy mị, lễ độ và nhẹ nhàng. Tất nhiên không chỉ phụ nữ, đàn ông cũng cần nói dạ thưa để thể hiện sự kính trọng và lịch thiệp của người quân tử biết trọng lễ. Chẳng phải tự nhiên mà trẻ em từ khi mới bi bô, đã phải học nói “dạ” khi mẹ gọi, lớn lên một chút thì phải biết “thưa bà con đi học”, “thưa bố con mới về”... Ra ngoài gặp người ngoài, được hỏi chuyện thì cũng phải dạ thưa ở đầu môi. Thiếu tiếng dạ, vâng, thưa gửi, thiếu cả danh xưng thì sẽ được gọi là nói trống không, là vô văn hóa, vô học. Vẻ đẹp của một cô gái không chỉ từ vẻ ngoài hấp dẫn mà còn từ lời ăn tiếng nói duyên dáng, nhẹ nhàng Ảnh Unsplash. Thế nhưng chẳng biết từ bao giờ, người ta đang dần thu gọn ngôn ngữ truyền thống đẹp đẽ, mở rộng ngôn ngữ hiện đại cộc lốc kỳ dị. Có người nói rằng “Lời nói là y phục của tư tưởng”, nếu ví von vậy thì ngày nay, y phục đó cũng như mốt thời trang ngắn ngủn, hở hang, phơi bày da thịt. Y phục từ đó cũng phơi bày tư tưởng ngắn ngủn, thiếu nội hàm. Những người yêu nhau không gọi nhau anh, em mà gọi nhau vợ vợ, chồng chồng, nghe thật bình đẳng, ngang hàng phải lứa. Các cặp vợ chồng thì nói trống không, chẳng có tôn ti trật tự. Cái tôn, ti ở đây không phải chỉ là cao thấp, tỏ ý so sánh, phân chia, khinh thường người này, đề cao người kia. Mà là thể hiện những vị trí khác nhau sẽ tương ứng với đặc điểm, nhiệm vụ, chức phận khác nhau trong một gia đình. Câu nói “Nam tôn nữ ti” bắt nguồn từ “Thiên Tôn Địa Ti” là để diễn tả ý nghĩa “Trời ở trên Đất ở dưới, Trời cao Đất thấp”, là một cách dùng, để miêu tả trạng thái tự nhiên, là điều tất yếu của tự nhiên. Cũng như hai mặt của một bàn tay, sao có thể nói cái nào quan trọng, cao sang hơn cái nào. Thiếu một trong hai thì đâu thành bàn tay. Trong gia đình cũng vậy, với đặc điểm của mỗi phái, thuận theo tự nhiên mà hành xử, đảm đương chức phận cho phù hợp. Âm không thể như dương mà dương cũng chẳng thể như âm. Người chồng tự cường, mạnh mẽ, chính trực. Người vợ bao dung, nhã nhặn khiêm hòa. Vợ chồng xưng hô cho đúng vai vế, thưa gửi, hành xử theo lễ, giữ cho nhau sự trân quý và kính trọng. Đầu tiên vẫn phải là từ ngôn ngữ giao tiếp. Tôi có cô bạn lấy chồng hơn cô bốn tuổi, đang đi ăn cùng chúng tôi thì chồng cô ấy gọi điện. Nhìn hiển thị số điện thoại, biết chồng gọi, cô nhấc máy đáp chỏn lỏn “Gì đấy?”. Chắc anh chồng hỏi bao giờ thì về, cô trả lời rằng “chắc cũng phải sau 10 giờ…. rồi, thế nhé!” và cúp máy. Tôi chợt nhớ tới hai bác mình, dù bằng tuổi nhau, lấy nhau do mai mối từ thời xưa, nhưng 40 năm qua rồi, tuyệt nhiên tôi chưa bao giờ nghe thấy hai bác nói với nhau trống không một lần nào, kể cả những lúc tranh cãi, giận hờn. Bác trai khi bắt máy bác gái gọi thì sẽ nói “Ừ anh đây”, và kết thúc luôn là “Anh dập máy nhé!”, đôi khi không vội, bác sẽ nói “Em dập máy trước đi!” để bác gái đỡ cảm thấy hụt hẫng khi nghe tiếng cúp máy khô khốc từ đầu dây của mình. Tiếng dạ thưa dịu dàng làm nên nét đẹp người phụ nữ Ảnh Unsplash. Chỉ là lời ăn tiếng nói, nhưng nó cũng là thể hiện sự tôn trọng mối quan hệ, tôn trọng đối phương. Và khi ta cho người khác thấy được sự tôn trọng thì họ vô thức cũng sẽ tôn trọng lại ta. Tôn trọng lẫn nhau chính là nền tảng của mọi mối quan hệ, dù có thân thiết quấn quít, chia ngọt sẻ bùi như vợ chồng thì vẫn phải có giới hạn và sự kính nhường nhất định. Hai từ thân thương “anh, em” vừa gần gũi vừa thể hiện cái tôn, cái ti của một chỉnh thể gia đình, là hai mặt của một bàn tay. Gia đình là lạp tử của xã hội, nếu ngay từ thành phần nhỏ bé nhất đó, mọi thứ đều hỗn độn không có trật tự, thì xã hội sao có thể không loạn. Người xưa nói “Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”, nếu muốn làm việc đại sự như bình thiên hạ thì vẫn phải bắt nguồn từ việc tu dưỡng bản thân, duy trì gia đình nề nếp. Tu thân ở đây chẳng phải là từ những điều nhỏ nhặt nhất, từ lời ăn tiếng nói, nếp đứng, nếp ngồi, rồi mới đến học hành mở mang đầu óc, từ bỏ thói hư tật xấu, làm việc tốt. Gia đình nề nếp chẳng phải gốc rễ vẫn là có trật tự, gia phong. Một núi không thể có hai hổ, một nước không thể có hai vua, một nhà cũng không thể có hai bầu trời mà chẳng ai chịu làm mặt đất. Người xưa nói vậy không phải vì họ coi trọng địa vị mà bởi trong việc điều hành mọi cơ cấu, tổ chức, việc làm sao để có được nhiều ý kiến xuất sắc nhất không quan trọng bằng việc đồng lòng thực hiện theo một ý đã được đưa ra. Trong gia đình cũng vậy, ai cũng là trụ cột, người này muốn thế này, người kia lại muốn thế kia, tranh cãi, giằng co, cuối cùng lại chẳng làm được việc gì mà lại nảy sinh mâu thuẫn, bất hòa. Nếu người vợ chỉ đảm đương việc nào đó, người chồng đảm đương những việc còn lại, không những không chồng chéo mất thời gian tranh luận mà lại càng làm tăng trách nhiệm và sự nỗ lực của mỗi người. Và sự trật tự trong gia đình đó thể hiện ngay ở lời ăn tiếng nói với nhau. Anh gọi thì em dạ, em gọi thì anh thưa, thuận hòa như nước chảy, phong thủy của gia đình chính là ở đây chứ đâu. Vợ chồng cần chi khách sáo! Đó là lý lẽ của nhiều bạn trẻ sau một thời gian yêu nhau anh em ngọt xớt đến khi lấy nhau lại mày tao chí tớ, nghe cho có vẻ bình đẳng và không câu nệ, không khoảng cách. Hai đứa bạn tôi học chung từ hồi cấp 3 lấy nhau, hồi mới “cưa cẩm” thì kêu nhau “tớ, ấy”, khi lấy nhau về không quen, cho rằng bằng tuổi thì sao phải gọi “anh, em”, như thế “hóa ra tao ít tuổi hơn nó à?” – cô bạn tôi giải thích. Lúc đầu họ gọi nhau bằng tên như bạn bè, vợ chồng trẻ nào thì cũng có lúc cãi vã, những lúc như thế gọi tên nhau e rằng không thể hiện được hết cái uất ức, nộ khí đang ngùn ngụt nên họ gọi nhau là “mày, tao”. Sau thành không ai chịu ai, cứ xưng mày tao vậy cho đến khi sinh con và tất nhiên, chẳng có tiếng “vâng ạ, dạ, thưa” nào vang lên trong ngôi nhà của họ. Vợ chồng nói năng có lễ nghĩa với nhau chính là phong thủy của gia đình. Ảnh Unsplash Tôi không thể tưởng tượng được, đứa trẻ bé bỏng ngây thơ đó từ khi sinh ra đã thấy bố mẹ nói chuyện với nhau như vậy thì có hiểu được sự ngọt ngào, thân thương của những từ tiếng Việt hết sức phổ thông một thời. Chỉ thấy đến khi biết nói và đi học, bé toàn gọi các bạn ở trường là “mày”, xưng “tao”. Nói chuyện với ông bà cũng toàn theo cái kiểu “nước, khát quá, cho cốc nước đi!”, hay khi được hỏi thì trả lời “ăn rồi”, “đến trường vui!”… Có người cho rằng, chẳng quan trọng gì cái cách vợ chồng nói với nhau, miễn là chân thành. Nhưng chẳng phải sự chân thành phải được bảy tỏ ra bằng sự tôn trọng hay sao, nếu không nó cũng chỉ là biểu hiện của lòng ích kỷ. “Tôi yêu cô, tôi giữ trong lòng là được rồi, hàng ngày đi làm kiếm tiền, mua quà mua đồ về cho vợ con, sao phải khách khí”. Thế nhưng đó là anh mới chỉ nghĩ từ phía của mình, dựa trên mong mỏi và cảm xúc của mình, đâu có nghĩ cho người vợ đâu. Có thể vợ cũng chẳng cần, nhưng trách nhiệm của chúng ta đều phải là biểu hiện cho người khác thấy sự tôn trọng, đó là văn hóa tối thiểu. Không thể phủ nhận rằng, nhìn bề ngoài, cách xưng hô “mày – tao”,“tôi – cô” hay nói trống không là dấu hiệu của một mối quan hệ đã xuống cấp. Người ta dễ dàng đánh giá như vậy mà chẳng cần biết nội tình gia đình bạn ra sao. Bạn thử nghĩ mà xem, kể cả những gã đàn ông nói năng với vợ thô bỉ nhất, những cô vợ chua ngoa nhất, khi đi với “bồ” bao giờ cũng “anh anh em em” ngọt như mía lùi là gì. Không chỉ giữa những người thân với nhau, chúng ta đang dần bỏ đi những lời mà bản thân cho là khách khí, rườm rà. Ngoài xã hội, khi gặp người không quen biết, đáng lẽ cái sự lịch sự, khách khí nó phải cao hơn với người nhà. Thế nhưng không ít lần tôi chứng kiến người ta vào cửa hàng mua đồ mà nói với nhân viên kiểu như “cái này giá bao nhiêu?”, “Có cỡ to hơn không?”, “Còn rau thơm không?”... Không những khách hàng vênh vang, chao chát vì nghĩ mình ở vị thế là “Thượng đế”, mà người bán hàng cũng không kém phần “Không mua thì đừng có bới lên thế!”, “Nhà này chỉ có hàng thế thôi, không thích thì đi chỗ khác”... Người ta đối với nhau cứ như có thù hằn, hiềm khích gì từ bao đời. Thật kỳ lạ! Chẳng cần có công trình khoa học nào nghiên cứu và làm rõ, chúng ta cũng biết tác động của lời nói tới tâm trạng, cảm nhận của người nghe. Thậm chí trong ngoại giao, thương lượng, thuyết trình thì nó có thể đóng một vai trò sống còn. Bởi lời nói là y phục của tư tưởng, nó cho người khác nhìn thấu bạn, cảm nhận về bạn và ra quyết định xem có nên tin tưởng và tôn trọng bạn hay không. Giống như câu chuyện cổ tích của Perrault về hai chị em xinh đẹp. Cô chị tốt bụng, hảo tâm nên bà Tiên ban cho phép màu, mỗi lần mở miệng nói chuyện thì sẽ nở hoa, phun ngọc. Cô em thiếu lễ độ nên mỗi khi mở miệng thì sẽ nhả ra rắn và cóc. Đến người mẹ của hai cô gái còn không thể ở bên cô em vì không chịu nổi rắn rết, cóc nhái do cô em nhả ra. Thế thì bạn, bạn có muốn ở cạnh một người ăn nói cộc cằn, chỏn lọn, ác mồm ác miệng hay không? Bạn không thể, thì người khác cũng không thể ở bên nếu bạn cũng giống như vậy. Thuần Dương nên con ăn" E- và đổ lỗi cho con rắn. ate."So of course she blames the dầu tôi đã theo học Ngài suốt thời gian dài, thưa Ngài, người đàn bà già này vẫn không tin chắc vào năng lực của mình vào lúc I have served you for a long time, master, this old woman has no confidence about the time of woman replied and said,"I have no husband.". Chúa không có gì mà múc[ nước], và giếng thì sâu” Giăng 4 11. You have nothing to draw[water] with, and the well is deep'" John 411. Chúa không có gì mà múc[ nước], và giếng thì sâu” Giăng 4 11. You have nothing to draw[water] with, and the well is deep."”- John 4 somebody to see you, Mr. Anderson,” the woman somebody to see you, Mr. Andreson," the woman nói với Người" Thưa Thầy, người đàn bà này bị bắt quả tang đang ngoại said to Jesus,'Master, this woman was caught in the very act of committing adultery,Người đàn bà từ dưới bếp lên, thưa với bác sĩ rằng nước đã woman in the kitchen motioned to the doctor that the water was đàn bà trả lời bằng một giọng của người máy“ Vâng thưa ông chủ, tôi sẽ vâng lời ông!”.The woman replied in a robotic voice,“Yes, master, I will obey.”.Bà Anna trả lời rằng” Không, thưa ngài, tôi chỉ là một người đàn bà tâm hồn đau Hannah answered“Oh no, sir, I am a woman of saddened để chị ta đứng ở giữa, 4In the midst, 4 they said to Him,"Teacher, this An- na trả lời rằng" Không, thưa ngài, tôi chỉ là một người đàn bà tâm hồn đau answered,“No, my lord, I am a woman troubled in An- na trả lời rằng" Không, thưa ngài, tôi chỉ là một người đàn bà tâm thần đau Hannah answered,“No, my lord, I am a woman troubled in một người nói“ Ôi, thưa chúa thượng tôi, tôi và người đàn bà này cùng ở một nhà;The one woman said,“Please, my lord, this woman and I live in the same house;Khi tới nơi, người đàn bà mở xách tay của mình ra để trả tiền cho tài xế taxi, và người tài xế, người thoạt tiên không muốn cho kẻ di dân ấy vào trong xe vì anh ta hôi hám, đã nói với người đànbà này rằng" Thưa bà, thôi nhé, tôi đáng lẽ phải trả cho bà mới phải vì bà đã giúp tôi nghe được câu chuyện khiến tôi đã thay lòng đổi dạ".When they arrived at their destination,“the woman opened her bag to pay the cab driver, but the driver, who at first didn't want this immigrant to get in because he smelled, told the woman,No, ma'am, I'm the one who must pay because you made me hear a story that changed my heart.'”. thịt con tôi ngày trước, qua ngày sau sẽ ăn thịt con chị replied,"This woman proposed that we eat my son one day and her son the next. đã cho con trái cây ấy, nên con ăn.””. gave me some fruit from the tree, and I ate it.".Người lão bộc thưa với ông" Có thể người đànbà ấy không chịu đi theo tôi về đất này; vậy tôi có phải đưa cậu con trai ông về đất mà từ đó ông đã ra đi không?"?And the servant said unto him, Perhaps the woman will not be willing to follow me unto this land must I needs bring your son again unto the land from where you came?Người đàn ông từ tốn trả lời,“ Thưa bà, tôi không phải là một người tử man replied"Lady, I am NOT a nice bà đáp“ Thưa ông, không có ai cả.” Đức Giêsu nói Tôi cũng vậy, tôi không lên án chị đâu!She said,“No one, Lord.”And Jesus said,“Neither do I condemn you; go, and from now on sin no more.”!Ông ta nhảy xuống lạc đà,đi đến bên người đàn bà đang chết khát và hỏi,“ Thưa bà, tại sao bà không uống một ngụm?”.He got off hiscamel, walked up to the thirsty woman and asked,“Why don't you have a drink, ma'am?”.Bà nói không sai, thưa bà, người được yêu là một người đàn are not mistaken, madame, on this point the loved one was a man.

dạ thưa bà tôi là kẻ