Ứng dụng Máy tính sẽ khởi chạy ngay lập tức. Bạn cũng có thể mở Máy tính bằng cách thực hiện lệnh calc trong cửa sổ Dấu nhắc lệnh. Với Windows 10, bạn có thể nhấn Windows + sẽ Để mở giao diện tìm kiếm, hãy nhập Tính toán Sau đó nhấn Enter. Táo Chí Trung, Chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm #shorts liên tục cập nhật những chương trình giải trí hot nhất hiện nay Vậy nên nếu chẳng may tìm thấy vua chuột, khả năng là tất cả phải cùng nhau chung tay tiêu diệt loài vật “ăn tàn phá hại” này trước khi quá muộn. Ngày nay, vẫn còn một số vua chuột được trưng bày tại các bảo tàng trên thế giới. Hoa Kỳ tung DIỆU KẾ: Dồn "chuột chạy cùng sào" Chặn cửa hậu của Trung quốc tranh ăn cắp Công nghệSaigon News là kênh Youtube đăng tải các chương trình Nhưng bên cạnh đó chú chuột sa vào chĩnh gạo sẽ không thể thoát được đồng nghĩa với việc chuột chạy cùng sào là nơi đường cùng của chú chuột, nhưng nó cũng nói lên việc vô tình gặp được sự may mắn như cầu được ước thấy khiến họ cảm thấy sung sướng và vui cash. TTCT - Lịch sử tuyển sinh đáng buồn của ngành sư phạm những năm gần đây liệu có tiếp tục? Theo Đinh Quang Báo - nguyên hiệu trưởng Trường ĐH Sư phạm Hà Nội, nguyên viện trưởng Viện Nghiên cứu khoa học sư phạm, “ta đang thiếu rất nhiều biện pháp hỗ trợ để luôn có một lực lượng nhiều người giỏi làm trong ngành sư phạm”. Đinh Quang Báo - Ảnh nhân vật cung cấpội ngũ nào, chất lượng ấy* Người ta vẫn hay nói ngoài đời rằng "chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm". Giáo sư nghĩ sao?- Thật ra không phải lúc nào câu đó cũng đúng. Từ giữa những năm 1990, chất lượng tuyển sinh ngành sư phạm tương đối khá. Thời kỳ hoàng kim trong tuyển sinh Trường ĐH Sư phạm Hà Nội là giai đoạn 1997-2003, hồi ấy thí sinh phải đạt 27 điểm/ba môn mới đỗ vào khoa toán, 24-25 điểm vào khoa văn, các khoa khác cũng phải 22 điểm, tỉ lệ là 7-8 em chọi 1, thậm chí mười mấy em chọi 1. Sau năm 2003, chất lượng đầu vào trường sư phạm đuối dần nhưng vẫn còn học sinh giỏi để tuyển, chỉ có điều những em xuất sắc nhất như diện đoạt giải quốc gia, quốc tế thì không vào sư phạm. Nhưng vài ba năm nay thì tuyển sinh vào ngành sư phạm còn nặng nề hơn cả câu "chuột chạy cùng sào", nghĩa là đã phải tuyển nhóm "cùng sào" rồi mà cũng không đủ. Nếu cứ tiếp tục thế này sẽ là một vấn đề báo động cho chất lượng giáo dục phổ thông. Trong một hội thảo bàn về đội ngũ nhà giáo gần đây, nguyên phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình nhắc lại một ý mà nhiều chuyên gia nước ngoài khi làm việc với chúng tôi cũng từng nhấn mạnh "Chất lượng giáo dục phổ thông không bao giờ vượt qua chất lượng đội ngũ giáo viên GV". Đây là một đúc kết, một quy luật phổ quát rồi. Anh muốn nâng cao chất lượng nền giáo dục mà chất lượng đội ngũ không được cải thiện thì chỉ là nói nghe nói năm nay hình như có chút biến chuyển nào đó, chẳng hạn lượng hồ sơ đăng ký dự thi vào Trường ĐH Sư phạm Hà Nội tăng đột biến so với năm ngoái. Tuy nhiên phải đợi sau tuyển sinh mới chắc được chất lượng đầu vào thay đổi đến mức nào.* Theo giáo sư, đâu là nguyên nhân khiến tuyển sinh ngành sư phạm đi xuống?- Chỉ có thể xác định nguyên nhân bằng phương pháp loại trừ, bắt đầu từ việc xác định tại sao lại có sự đột biến về chất lượng tuyển sinh ngành sư phạm từ mùa thi năm 1997. Chính sách miễn học phí cho sinh viên trường sư phạm có những thời điểm là kích thích đủ mạnh nhưng càng về sau đãi ngộ ấy không còn là vấn đề nữa với số đông. Nói cách khác, đến lúc chính sách đó hết hiệu lực kích thích học sinh thi vào sư thì lý do ảnh hưởng lâu dài tới việc chọn nghề của học sinh là vấn đề lương và thu nhập. Một nguyên nhân gây ảnh hưởng tức thì, hiện là nguyên nhân số 1 là sinh viên sư phạm ra trường bị "ế". Nếu lương thấp người ta vẫn có thể hi vọng sau này sẽ cao. Nhưng nếu tốt nghiệp ĐH để rồi thất nghiệp thì ai muốn thi vào?* Lương GV thấp, nhưng thấp so với ai?- Tôi không dám so thấp với ai. Tôi chỉ thấy trước hết là thấp so với cái người ta cần để tồn tại chứ chưa nói đến chuyện để sống sung sướng. Trước tháng 5-2012 lương tối thiểu lên 1,05 triệu đồng, khi lương tối thiểu là đồng, sinh viên giỏi trường sư phạm được giữ lại trường làm cán bộ giảng dạy chỉ được 75% lương hệ số 2, nghĩa là khoảng 1,4 triệu đồng/tháng, khi hết tập sự thì được hệ số 2,2, nghĩa là khoảng 2 triệu đồng/tháng. Cứ nhìn vào cái đáy này mà không ai thấy xúc động thì đó là một tội lỗi!Thứ hai là thấp so với yêu cầu cần nâng cao chất lượng giáo dục phổ thông. Như trên đã nói, GV là yếu tố quyết định chất lượng của nền giáo dục. Phải có đội ngũ nhà giáo có chất lượng để đáp ứng yêu cầu nâng chất lượng giáo nâng chất lượng đội ngũ nhà giáo thì phải tăng lương cho GV để thu hút được người giỏi vào ngành sư phạm, chí ít cũng phải là người khá trở lên. Nhà nước đặt ra yêu cầu tăng chất lượng giáo dục mà lại lấy người "cùng sào" vào sư phạm, vì "cùng sào" nghĩa là bét! Như vậy, nói lương thấp ở đây là để so sánh với cái ngưỡng đặt ra để thu hút người khá giỏi vào sư ai muốn vào ngành giáo dục để dạy thêmTôi nghĩ rằng nhiều GV xem dạy thêm là cực chẳng đã. Kiếm được đồng tiền từ dạy thêm cũng chẳng sung sướng gì, có người có con nhỏ vẫn phải cặm cụi dạy thêm tới 8-9 giờ tối. Hơn nữa, dạy thêm dù có tiền vẫn làm hình ảnh người ta nhếch nhác.* Lúc nãy giáo sư có nói hình như năm nay lượng thí sinh đăng ký dự thi vào ngành sư phạm tăng. Giáo sư đã thử tìm hiểu lý do tại sao? - Nếu điều đó là sự thật thì có thể do dư luận xã hội nhận thấy triển vọng thu nhập của ngành sư phạm sáng sủa hơn. Trước hết là từ chế độ phụ cấp thâm niên có hiệu lực từ tháng 5-2011 và bắt đầu thực hiện chi trả từ năm nay. Lấy ví dụ là tôi, nhờ phụ cấp thâm niên mà lương tôi tăng hơn 40%. Đương nhiên là tôi thấy rất sung sướng. Cảm xúc đó lan tỏa trong cộng đồng nho nhỏ của gia đình tôi. Chắc chắn nó sẽ là tham số có ảnh hưởng tích cực tới việc chọn nghề của cháu tôi nếu nó sắp thi khác, từ khoảng một năm nay, các phương tiện thông tin đại chúng luôn đề cập vấn đề cải cách căn bản chế độ tiền lương của công chức, viên chức hưởng lương sự nghiệp. Những thông tin này gieo vào người ta một hi vọng. Tuy nhiên, đó chỉ là giả thuyết ban đầu của tôi.* Hay ngành sư phạm hấp dẫn trở lại do người ta nhìn vào thu nhập từ dạy thêm của các thầy cô?- Đúng là có những người rủng rỉnh đồng ra đồng vào nhờ dạy thêm. Thậm chí cũng có những người khá đấy. Nhưng đứng về mặt thống kê, số GV giàu lên nhờ dạy thêm không phổ biến. Hơn nữa, dạy thêm chỉ có ở những vùng mà điều kiện kinh tế - xã hội phát triển, chứ ở những nơi khác dân nghèo lấy đâu ra tiền đi học thêm!Tôi nghĩ rằng nhiều GV xem dạy thêm là cực chẳng đã. Kiếm được đồng tiền từ dạy thêm cũng chẳng sung sướng gì, có người có con nhỏ vẫn phải cặm cụi dạy thêm tới 8-9 giờ tối. Hơn nữa, dạy thêm dù có tiền vẫn làm hình ảnh người ta nhếch nhác. Tôi cho rằng dạy thêm là một lựa chọn phát sinh, lương thế này nên buộc phải dạy thêm chứ không phải vì cơ hội dạy thêm mà nộp đơn vào sư phạm. Về mặt xã hội, tôi cho rằng không nên khuyến khích người ta đi theo nghề giáo bằng kiểu khổ sở như cả ở nước ngoài, lương GV cũng không cao so với một số ngành nghề khác, nói chung nghề GV chẳng mấy ai giàu có nhờ lương. Nhưng GV vẫn yên tâm làm việc vì họ được xã hội tôn trọng về mặt tinh thần, lương thì đủ sống. Xã hội đa dạng về năng lực, về nguyện vọng, về sở phải ai sống cũng với mục tiêu phải có thật nhiều tiền, ngay trong những người giỏi nhất. Thế nên mới có người theo ngành nọ, người theo ngành kia. Nhưng việc đảm bảo cho người ta đồng lương đủ sống mới giúp người ta chọn nghề là vì sở trường, vì năng lực chứ không vì đồng tiền.* Có vẻ như khó đặt vấn đề tăng lương cho riêng lực lượng GV khi đội ngũ này chiếm 1/2 tổng số cán bộ, công chức, viên chức nhà nước?- Đội quân ấy đông vì đội quân đi học đông. Đội quân đi học là thế hệ tương lai. Về mặt ý chí chính trị nếu nhận thức như vậy thì phải xác định được việc cần làm đảm bảo cho sự tồn vong, phát triển của đất nước. Nhưng nếu bảo vì lực lượng đó quá đông, ta không có đủ tiền thì không bàn nữa.* Nhưng để nâng cao chất lượng đội ngũ chắc cũng cần những giải pháp ngoài vấn đề lương?- Đúng rồi. Lương chỉ là một yếu tố kích thích đầu vào, là một điều kiện cần để GV có thể toàn tâm toàn ý với công việc giáo dục. Để phát triển đội ngũ cần có một quá trình sàng lọc thường xuyên, trong đó năng lực nghề nghiệp là công cụ. Nếu lương thấp, người ta không mặn mà thì động thái sàng lọc là vô nghĩa, chưa cần sàng lọc người ta đã tự bỏ khác, chế độ lương phải kích thích được những người trẻ có năng lực, có cố gắng. Cách trả lương hiện nay khiến người giỏi cũng như người kém, sống lâu lên lão làng. Nhiều GV trẻ rất giỏi nhưng vẫn phải "leo từ từ". Một số nước áp dụng giấy phép hành nghề, tốt nghiệp ĐH sư phạm không có nghĩa là được đi dạy ngay mà phải vượt qua một kỳ sát hạch. Giấy phép hành nghề cũng có thời hạn, chẳng hạn cứ năm năm phải đổi một cả khi anh có khả năng vượt trội, anh được hưởng một mức lương tương xứng với khả năng đó cũng không có nghĩa là anh sẽ được hưởng mãi mãi. Nếu không cố gắng, thậm chí còn thụt lùi, anh sẽ phải quay về với mức lương thấp hơn. Nói chung cần rất nhiều biện pháp hỗ trợ về quản lý để luôn luôn có một lực lượng nhiều người giỏi làm trong ngành sư phạm.* Cảm ơn giáo sư!* Để thu hút học sinh giỏi vào ngành sư phạm, ngoài chính sách về lương chúng ta nên có chiến lược xây dựng hình ảnh cho nghề giáo?- Cần xây dựng chuẩn giá trị cho nghề giáo về vật chất cũng như về vị trí tinh thần. Nhiều nước có chuẩn giá trị nghề GV, bước chân vào ngành sư phạm họ phải cam kết thực hiện các trách nhiệm riêng cho nghề nghiệp. Trong một hội nghị về đội ngũ cán bộ, nhà giáo gần đây, Phạm Hồng Quang - hiệu trưởng Trường ĐH Sư phạm Thái Nguyên - đề xuất cần quan tâm xây dựng môi trường sư phạm thật sự văn minh ngay từ khâu đào viên sư phạm phải được quan tâm đặc biệt, đồng thời cũng phải có những đòi hỏi đặc biệt. Chẳng hạn, cần yêu cầu tất cả sinh viên sư phạm phải được rèn luyện tác phong, lối sống giống như sinh viên các trường của ngành công an, quân đội. Tôi chia sẻ quan điểm này với thầy Quang. GV phải là nhà giáo dục, là nhà văn hóa. Giá trị văn hóa của người làm nghề giáo vô cùng quan trọng, vì họ là những người làm nghề tác động tới con trị văn hóa được tạo nên từ những hành vi, phẩm chất văn hóa của người làm nghề giáo. Nhưng không phải tự nhiên mà nhà giáo có được những hành vi, phẩm chất có văn hóa. Chúng ta phải xây dựng môi trường để con người văn hóa trong anh ta được nuôi dưỡng. Khi một nhà giáo bước chân ra đường, anh ta phải thể hiện phong cách của nhà giáo... Ngay ở Việt Nam ngày trước, những người làm nghề giáo đều có phong cách riêng, họ đi ra ngoài là người ta nhận ra ngay đấy là sinh viên sư phạm, đấy là nhà tôi biết, một số nước, như Trung Quốc chẳng hạn, bắt buộc sinh viên phải ở ký túc xá. Đằng này ở mình, sinh viên sư phạm ở trọ trong những khu nhà nhếch nhác, phòng trọ thì bừa bãi. Sống trong môi trường như thế khó mà làm cho người ta có được tác phong mô phạm hoặc chỉ mô phạm được một chút trên bục giảng, bước ra khỏi lớp học là lộ ngay cái chất lôm HIÊN thực hiện Tags Tuyển sinhNgành sư phạmTrường ĐH Sư phạm Hà NộiGSTS Đinh Quang Báo Ảnh nhặt từ Google. Chu Mộng Long Anh Đặng Tiến Đại học Thái Nguyên phải viết một bài giải thích cái sự chọc ngoáy của ai đó, rằng có phải ngày xưa thầy thuộc loại “chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm”? Anh ấy tự ái và phải mất thời gian “khoe” thành tích học tập của mình. Về nghĩa của câu “Chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm”, tôi giải thích gọn thế này. – Thời trước đổi mới, thi đỗ vào đại học, trong đó có ngành sư phạm, nói chung là rất khó. Cả khóa thường chỉ có vài ba người đỗ đại học chính thức hồi đó còn có đỗ dự bị. Thành phần thi đỗ đại học hiển nhiên thuộc diện học lực đứng đầu. Trừ con liệt sĩ được ưu tiên! – Câu “chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm” có từ thời đó, nhưng không mang nghĩa là học dốt mới làm thầy. Đơn giản là bởi cái nghề giáo mặc dù được dán câu khẩu hiệu là “nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”, nhưng lại là nghề đói rách nhất. Đói rách thì bị xã hội xem thường. Cho nên thời đó ông thầy hay bị giễu cợt “thầy giáo là tháo giày”, “giáo chức là dứt ăn cháo”. “Chuột chạy cùng sào” là chuột đói không lối thoát, vì thầy giáo thời ấy chẳng có kế sinh nhai nào khác ngoài đồng lương ba cọc ba đồng. Một số thầy giáo tranh thủ làm thêm cái nghề của người vô học như cày ruộng, nuôi gà, nuôi heo, đi xe ôm… Sự “cùng sào” rõ ràng là mang nghĩa bần cùng. Chỉ vì yêu nghề mà người ta mới dấn thân vào sự bần cùng. Chỉ khi nhà nhà vào đại học, người người vào đại học, câu “Chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm” mới chuyển nghĩa là kẻ học dốt, không thể thi vào ngành nào mới thi vào sư phạm. Đó là lý do ngành sư phạm ngày một xuống cấp tệ hại. Thi tốt nghiệp đại trà mỗi môn dưới 3 điểm cũng có thể làm thầy dạy thiên hạ. Nghĩa thứ hai cũng do nghĩa thứ nhất mà ra. Đã là cái nghề bần cùng thì đến lúc chỉ có kẻ dốt mới lựa chọn cho tương lai của mình. Và ngành sư phạm đang ở bờ vực bần cùng đến mức vơ vét tất cả, kể cả thành phần cặn bã, để làm vốn sinh nhai. Ông Nhạ hoảng hốt đối phó dư luận bằng cách Năm nay tuyển vào sư phạm phải loại giỏi trở lên! Lại còn đòi thu học phí nữa… Thưa ông, tôi dự báo là nếu thực hiện điều ông nói, năm tới đến loài chuột đói cũng sẽ chẳng còn con nào chui vào sư phạm đâu ạ! Có nghĩa là ngành sư phạm không thể tuyển sinh được nữa! Nếu có chuột chạy cùng sào, chúng sẽ chạy vào các ngành… tuyển làm quan thôi ạ! Ngành Quản lý giáo dục hay Công tác xã hội… chẳng hạn. Cái gốc là tiền lương và công việc làm. Các ông đảm bảo tiền lương và công việc cho ngành giáo dục thì thân phận “chuột chạy cùng sào” ở cả hai nghĩa “bần cùng” và “dốt” sẽ chấm dứt. Không tin thì hỏi bọn Việt Nam Cộng hòa trước đây chứ không cần hỏi các nước tư bản hiện đại. Đinh Quang Báo - Ảnh nhân vật cung cấp Theo Đinh Quang Báo - nguyên hiệu trưởng Trường ĐH Sư phạm Hà Nội, nguyên viện trưởng Viện Nghiên cứu khoa học sư phạm, “ta đang thiếu rất nhiều biện pháp hỗ trợ để luôn có một lực lượng nhiều người giỏi làm trong ngành sư phạm”. ội ngũ nào, chất lượng ấy * Người ta vẫn hay nói ngoài đời rằng "chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm". Giáo sư nghĩ sao? - Thật ra không phải lúc nào câu đó cũng đúng. Từ giữa những năm 1990, chất lượng tuyển sinh ngành sư phạm tương đối khá. Thời kỳ hoàng kim trong tuyển sinh Trường ĐH Sư phạm Hà Nội là giai đoạn 1997-2003, hồi ấy thí sinh phải đạt 27 điểm/ba môn mới đỗ vào khoa toán, 24-25 điểm vào khoa văn, các khoa khác cũng phải 22 điểm, tỉ lệ là 7-8 em chọi 1, thậm chí mười mấy em chọi 1. Sau năm 2003, chất lượng đầu vào trường sư phạm đuối dần nhưng vẫn còn học sinh giỏi để tuyển, chỉ có điều những em xuất sắc nhất như diện đoạt giải quốc gia, quốc tế thì không vào sư phạm. Nhưng vài ba năm nay thì tuyển sinh vào ngành sư phạm còn nặng nề hơn cả câu "chuột chạy cùng sào", nghĩa là đã phải tuyển nhóm "cùng sào" rồi mà cũng không đủ. Nếu cứ tiếp tục thế này sẽ là một vấn đề báo động cho chất lượng giáo dục phổ thông. Trong một hội thảo bàn về đội ngũ nhà giáo gần đây, nguyên phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình nhắc lại một ý mà nhiều chuyên gia nước ngoài khi làm việc với chúng tôi cũng từng nhấn mạnh "Chất lượng giáo dục phổ thông không bao giờ vượt qua chất lượng đội ngũ giáo viên GV". Đây là một đúc kết, một quy luật phổ quát rồi. Anh muốn nâng cao chất lượng nền giáo dục mà chất lượng đội ngũ không được cải thiện thì chỉ là nói suông. Tôi nghe nói năm nay hình như có chút biến chuyển nào đó, chẳng hạn lượng hồ sơ đăng ký dự thi vào Trường ĐH Sư phạm Hà Nội tăng đột biến so với năm ngoái. Tuy nhiên phải đợi sau tuyển sinh mới chắc được chất lượng đầu vào thay đổi đến mức nào. * Theo giáo sư, đâu là nguyên nhân khiến tuyển sinh ngành sư phạm đi xuống? - Chỉ có thể xác định nguyên nhân bằng phương pháp loại trừ, bắt đầu từ việc xác định tại sao lại có sự đột biến về chất lượng tuyển sinh ngành sư phạm từ mùa thi năm 1997. Chính sách miễn học phí cho sinh viên trường sư phạm có những thời điểm là kích thích đủ mạnh nhưng càng về sau đãi ngộ ấy không còn là vấn đề nữa với số đông. Nói cách khác, đến lúc chính sách đó hết hiệu lực kích thích học sinh thi vào sư phạm. Vậy thì lý do ảnh hưởng lâu dài tới việc chọn nghề của học sinh là vấn đề lương và thu nhập. Một nguyên nhân gây ảnh hưởng tức thì, hiện là nguyên nhân số 1 là sinh viên sư phạm ra trường bị "ế". Nếu lương thấp người ta vẫn có thể hi vọng sau này sẽ cao. Nhưng nếu tốt nghiệp ĐH để rồi thất nghiệp thì ai muốn thi vào? * Lương GV thấp, nhưng thấp so với ai? - Tôi không dám so thấp với ai. Tôi chỉ thấy trước hết là thấp so với cái người ta cần để tồn tại chứ chưa nói đến chuyện để sống sung sướng. Trước tháng 5-2012 lương tối thiểu lên 1,05 triệu đồng, khi lương tối thiểu là đồng, sinh viên giỏi trường sư phạm được giữ lại trường làm cán bộ giảng dạy chỉ được 75% lương hệ số 2, nghĩa là khoảng 1,4 triệu đồng/tháng, khi hết tập sự thì được hệ số 2,2, nghĩa là khoảng 2 triệu đồng/tháng. Cứ nhìn vào cái đáy này mà không ai thấy xúc động thì đó là một tội lỗi! Thứ hai là thấp so với yêu cầu cần nâng cao chất lượng giáo dục phổ thông. Như trên đã nói, GV là yếu tố quyết định chất lượng của nền giáo dục. Phải có đội ngũ nhà giáo có chất lượng để đáp ứng yêu cầu nâng chất lượng giáo dục. Muốn nâng chất lượng đội ngũ nhà giáo thì phải tăng lương cho GV để thu hút được người giỏi vào ngành sư phạm, chí ít cũng phải là người khá trở lên. Nhà nước đặt ra yêu cầu tăng chất lượng giáo dục mà lại lấy người "cùng sào" vào sư phạm, vì "cùng sào" nghĩa là bét! Như vậy, nói lương thấp ở đây là để so sánh với cái ngưỡng đặt ra để thu hút người khá giỏi vào sư phạm. Không ai muốn vào ngành giáo dục để dạy thêm Tôi nghĩ rằng nhiều GV xem dạy thêm là cực chẳng đã. Kiếm được đồng tiền từ dạy thêm cũng chẳng sung sướng gì, có người có con nhỏ vẫn phải cặm cụi dạy thêm tới 8-9 giờ tối. Hơn nữa, dạy thêm dù có tiền vẫn làm hình ảnh người ta nhếch nhác. * Lúc nãy giáo sư có nói hình như năm nay lượng thí sinh đăng ký dự thi vào ngành sư phạm tăng. Giáo sư đã thử tìm hiểu lý do tại sao? - Nếu điều đó là sự thật thì có thể do dư luận xã hội nhận thấy triển vọng thu nhập của ngành sư phạm sáng sủa hơn. Trước hết là từ chế độ phụ cấp thâm niên có hiệu lực từ tháng 5-2011 và bắt đầu thực hiện chi trả từ năm nay. Lấy ví dụ là tôi, nhờ phụ cấp thâm niên mà lương tôi tăng hơn 40%. Đương nhiên là tôi thấy rất sung sướng. Cảm xúc đó lan tỏa trong cộng đồng nho nhỏ của gia đình tôi. Chắc chắn nó sẽ là tham số có ảnh hưởng tích cực tới việc chọn nghề của cháu tôi nếu nó sắp thi ĐH. Mặt khác, từ khoảng một năm nay, các phương tiện thông tin đại chúng luôn đề cập vấn đề cải cách căn bản chế độ tiền lương của công chức, viên chức hưởng lương sự nghiệp. Những thông tin này gieo vào người ta một hi vọng. Tuy nhiên, đó chỉ là giả thuyết ban đầu của tôi. * Hay ngành sư phạm hấp dẫn trở lại do người ta nhìn vào thu nhập từ dạy thêm của các thầy cô? - Đúng là có những người rủng rỉnh đồng ra đồng vào nhờ dạy thêm. Thậm chí cũng có những người khá đấy. Nhưng đứng về mặt thống kê, số GV giàu lên nhờ dạy thêm không phổ biến. Hơn nữa, dạy thêm chỉ có ở những vùng mà điều kiện kinh tế - xã hội phát triển, chứ ở những nơi khác dân nghèo lấy đâu ra tiền đi học thêm! Tôi nghĩ rằng nhiều GV xem dạy thêm là cực chẳng đã. Kiếm được đồng tiền từ dạy thêm cũng chẳng sung sướng gì, có người có con nhỏ vẫn phải cặm cụi dạy thêm tới 8-9 giờ tối. Hơn nữa, dạy thêm dù có tiền vẫn làm hình ảnh người ta nhếch nhác. Tôi cho rằng dạy thêm là một lựa chọn phát sinh, lương thế này nên buộc phải dạy thêm chứ không phải vì cơ hội dạy thêm mà nộp đơn vào sư phạm. Về mặt xã hội, tôi cho rằng không nên khuyến khích người ta đi theo nghề giáo bằng kiểu khổ sở như thế. Ngay cả ở nước ngoài, lương GV cũng không cao so với một số ngành nghề khác, nói chung nghề GV chẳng mấy ai giàu có nhờ lương. Nhưng GV vẫn yên tâm làm việc vì họ được xã hội tôn trọng về mặt tinh thần, lương thì đủ sống. Xã hội đa dạng về năng lực, về nguyện vọng, về sở trường. Không phải ai sống cũng với mục tiêu phải có thật nhiều tiền, ngay trong những người giỏi nhất. Thế nên mới có người theo ngành nọ, người theo ngành kia. Nhưng việc đảm bảo cho người ta đồng lương đủ sống mới giúp người ta chọn nghề là vì sở trường, vì năng lực chứ không vì đồng tiền. * Có vẻ như khó đặt vấn đề tăng lương cho riêng lực lượng GV khi đội ngũ này chiếm 1/2 tổng số cán bộ, công chức, viên chức nhà nước? - Đội quân ấy đông vì đội quân đi học đông. Đội quân đi học là thế hệ tương lai. Về mặt ý chí chính trị nếu nhận thức như vậy thì phải xác định được việc cần làm đảm bảo cho sự tồn vong, phát triển của đất nước. Nhưng nếu bảo vì lực lượng đó quá đông, ta không có đủ tiền thì không bàn nữa. * Nhưng để nâng cao chất lượng đội ngũ chắc cũng cần những giải pháp ngoài vấn đề lương? - Đúng rồi. Lương chỉ là một yếu tố kích thích đầu vào, là một điều kiện cần để GV có thể toàn tâm toàn ý với công việc giáo dục. Để phát triển đội ngũ cần có một quá trình sàng lọc thường xuyên, trong đó năng lực nghề nghiệp là công cụ. Nếu lương thấp, người ta không mặn mà thì động thái sàng lọc là vô nghĩa, chưa cần sàng lọc người ta đã tự bỏ nghề. Mặt khác, chế độ lương phải kích thích được những người trẻ có năng lực, có cố gắng. Cách trả lương hiện nay khiến người giỏi cũng như người kém, sống lâu lên lão làng. Nhiều GV trẻ rất giỏi nhưng vẫn phải "leo từ từ". Một số nước áp dụng giấy phép hành nghề, tốt nghiệp ĐH sư phạm không có nghĩa là được đi dạy ngay mà phải vượt qua một kỳ sát hạch. Giấy phép hành nghề cũng có thời hạn, chẳng hạn cứ năm năm phải đổi một lần. Ngay cả khi anh có khả năng vượt trội, anh được hưởng một mức lương tương xứng với khả năng đó cũng không có nghĩa là anh sẽ được hưởng mãi mãi. Nếu không cố gắng, thậm chí còn thụt lùi, anh sẽ phải quay về với mức lương thấp hơn. Nói chung cần rất nhiều biện pháp hỗ trợ về quản lý để luôn luôn có một lực lượng nhiều người giỏi làm trong ngành sư phạm. * Cảm ơn giáo sư! * Để thu hút học sinh giỏi vào ngành sư phạm, ngoài chính sách về lương chúng ta nên có chiến lược xây dựng hình ảnh cho nghề giáo? -Cần xây dựng chuẩn giá trị cho nghề giáo về vật chất cũng như về vị trí tinh thần. Nhiều nước có chuẩn giá trị nghề GV, bước chân vào ngành sư phạm họ phải cam kết thực hiện các trách nhiệm riêng cho nghề nghiệp. Trong một hội nghị về đội ngũ cán bộ, nhà giáo gần đây, Phạm Hồng Quang - hiệu trưởng Trường ĐH Sư phạm Thái Nguyên - đề xuất cần quan tâm xây dựng môi trường sư phạm thật sự văn minh ngay từ khâu đào tạo. Sinh viên sư phạm phải được quan tâm đặc biệt, đồng thời cũng phải có những đòi hỏi đặc biệt. Chẳng hạn, cần yêu cầu tất cả sinh viên sư phạm phải được rèn luyện tác phong, lối sống giống như sinh viên các trường của ngành công an, quân đội. Tôi chia sẻ quan điểm này với thầy Quang. GV phải là nhà giáo dục, là nhà văn hóa. Giá trị văn hóa của người làm nghề giáo vô cùng quan trọng, vì họ là những người làm nghề tác động tới con người. Giá trị văn hóa được tạo nên từ những hành vi, phẩm chất văn hóa của người làm nghề giáo. Nhưng không phải tự nhiên mà nhà giáo có được những hành vi, phẩm chất có văn hóa. Chúng ta phải xây dựng môi trường để con người văn hóa trong anh ta được nuôi dưỡng. Khi một nhà giáo bước chân ra đường, anh ta phải thể hiện phong cách của nhà giáo... Ngay ở Việt Nam ngày trước, những người làm nghề giáo đều có phong cách riêng, họ đi ra ngoài là người ta nhận ra ngay đấy là sinh viên sư phạm, đấy là nhà giáo. Theo tôi biết, một số nước, như Trung Quốc chẳng hạn, bắt buộc sinh viên phải ở ký túc xá. Đằng này ở mình, sinh viên sư phạm ở trọ trong những khu nhà nhếch nhác, phòng trọ thì bừa bãi. Sống trong môi trường như thế khó mà làm cho người ta có được tác phong mô phạm hoặc chỉ mô phạm được một chút trên bục giảng, bước ra khỏi lớp học là lộ ngay cái chất lôm côm. Theo THƯ HIÊN TTCT thực hiện [ Quay lại ] Email In [+]Cỡ chữ[-] Bài mới cập nhật 3-9-2013Từ chức là trái ngọt của giáo dục 3-9-2013Thu học phí sai quy định 3-9-2013Chuyện tập 4 ô li 3-9-2013Công khai xét tuyển bổ sung Cập nhật cho có 2-9-2013Lớp mẫu giáo có 3 cặp song sinh Các bài khác 19-1-2013Hà Nội đào tạo 500 công chức nguồn Chỉ lấy hệ chính quy 19-1-2013Dùng văn bằng giả… để vào làm giảng viên đại học 19-1-2013Nữ sinh gây thảm án 19-1-2013Tổ chức dịch vụ tư vấn du học phải ký quỹ tối thiểu 500 triệu đồng 19-1-2013Đào tạo 433 cán bộ, học sinh cho nước bạn Lào Thăm dò ý kiến Theo bạn, vụ học sinh quay clip tiêu cực trong phòng thi tại Bắc Giang nên Khen thưởng xứng đáng Vừa khen thưởng vừa kỷ luật Kỷ luật Bỏ qua vì vi phạm nhưng nhằm mục đích tốt Ý kiến khác [ Về đầu trang ] “Chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm” là câu cửa miệng mà bậc phụ huynh khuyên con em mình mỗi khi bạn trẻ muốn dấn thân vào nghề cầm phấn. Nhưng điều đó với tôi không phải là trở ngại bởi tôi thật sự muốn bước đi theo con đường này. Và không phải là một chú chuột đồng chạy loanh quanh tìm lối thoát, tôi đi theo con đường của riêng tôi, đi theo ước mơ mà tôi ấp ủ qua bao năm từ khi còn là cô học trò ngồi trên ghế nhà trường. Ước mơ ngô nghê khi còn nhỏ Lúc còn bé, tôi cùng bạn bè ao ước trở thành cô giáo dịu hiền. Không chỉ chúng tôi, có lẽ rất nhiều người cũng đã từng mơ như thế. Nhưng khi lớn lên, giấc mơ ấy dần trở thành dĩ vãng. Tôi nghĩ chuyện này cũng dễ lí giải. Khi còn nhỏ, ngoài gia đình, chúng tôi thân thiết với thầy cô, vòng tròn nghề nghiệp be bé xoay quanh nghề của bố, của mẹ, và của cô thầy. Nhưng khi trưởng thành, va chạm nhiều và nhận ra quá nhiều mặt trái của ngành sư phạm, sức trẻ muốn vẫy vùng mà đi tìm những chân trời mới hơn để thử sức với những cơ hội và mức thăng tiến cao hơn. Xét về gia cảnh thì tôi đích thị sinh ra trong một gia đình có truyền thống sư phạm. Bà tôi làm giáo thời còn bao cấp, bố mẹ theo nghề cũng hơn hai mươi năm nay, anh chị em cũng có người theo ngành này. Có lẽ vì thế, mà trong tôi cũng nuôi dưỡng một niềm yêu thích với sự nghiệp dạy học. Nhưng yêu thích thôi là chưa đủ để tôi quyết định theo một ngành nghề mà đa phần mọi người đều dè bỉu. Tôi không mê tín nhưng tôi luôn ngầm tin vào cái “duyên”, cũng vì “duyên” mà tôi dần đam mê với công việc đầy gian nan này. Nhen nhóm ước mơ dạy học Đầu cấp hai tôi rất thích tiếng Trung nên mua rất nhiều sách về học. Tôi lên mạng xem video miễn phí về ngữ âm, rồi mày mò đọc sách tự học nhưng rồi cũng từ bỏ vì không thể tự tiếp thu kiến thức, mà mua bài giảng đầy đủ thì tôi không đủ kinh tế. Đó là lần đầu tiên tôi mong ước có một giáo viên dạy ngôn ngữ, một người có “tâm” chỉ đường cho tôi học tập. Cuối cấp hai tôi tham gia đội tuyển học sinh giỏi tỉnh môn tiếng Anh, nhưng việc ôn thi bị đứt gánh giữa chừng. Phần vì thầy cô hời hợt, ôn lan man, phần vì tôi cảm thấy kiến thức mình quá ít và cũng chẳng biết phải ôn thế nào. Đó là lần thứ hai tôi mong ước có một giáo viên dạy ngôn ngữ, một người có “tầm” chỉ đường cho tôi học tập. Năm tháng ấy tôi cũng mày mò học phát âm tiếng Anh với phiên âm chuẩn chỉnh. Tôi đã rất vui khi câu cú của mình có ngữ điệu đã rõ ràng hơn, dễ nghe hơn khi tự so sánh với băng đĩa. Nhưng đáp lại sự vui mừng ấy là cái nhìn khinh khỉnh từ lũ bạn khi tôi đọc chẳng “ngang ngang giống tiếng Việt” như cô giáo dạy - thực tế thì cô dạy không đúng. Từ khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng mọi người đều đã đi sai con đường học ngoại ngữ. Tôi không còn mong ước có một giáo viên mà tự mình muốn trở thành một “thợ dạy” - phải, lúc này chỉ là một “thợ dạy” - để đưa mọi người đi trên con đường đúng đắn hơn. Tôi thật sự muốn theo đuổi ước mơ Cấp ba có lẽ là nơi lưu giữ thanh xuân đẹp đẽ nhất của đời người. Tuổi trẻ như con thuyền nhỏ dần đưa tôi đến bến đỗ ngành sư phạm tiếng Anh. Ba năm tuy ngắn ngủi nhưng lại giúp tôi trưởng thành với những cột mốc quan trọng cùng những người truyền cảm hứng cho tương lai sau này … Lớp 10 - Nhổ neo bắt đầu chuyến hải trình Cái duyên đến với tôi trong một lần tình cờ lướt Facebook để dò la tin tức. Phải cảm ơn thời đại công nghệ vì đã đưa những livestream giảng dạy bổ ích của thầy cô đến với lũ học trò. Tôi dừng lại ở một video trên mạng và bị hút hồn bởi cách giảng cùng sự tận tâm của cô giáo. Điểm đặc biệt ở cô là sẵn sàng dạy học miễn phí, sẵn sàng giảng giải mà không đòi hỏi một đồng nào từ học trò. Lúc đầu tôi cũng ngờ ngợ, nhưng rồi cảm thấy như mình được khai sáng. Cái tâm và cái tầm ấy chính là điều tôi đang kiếm tìm. Tôi cũng muốn được như thế, đi theo con đường ấy để lan tỏa tri thức đến mọi người. Thế là tôi bắt đầu “vẽ tương lai” và mạnh dạn đứng trước mọi người để khẳng định rằng “Tôi muốn trở thành một giáo viên tiếng Anh”. Lớp 11 - Vượt phong ba và tìm kiếm vùng đất mới Đầu năm lớp 11, một vài chuyện không hay xảy đến khiến những dự định tương lai ngành sư phạm Anh của tôi tưởng chừng như đổ vỡ. Mọi lo toan về tương lai dần hiện ra trước mắt Ra trường thất nghiệp phải làm sao? Bị xã hội dè bỉu sẽ thế nào? Lương tháng có đủ để trang trải cho sinh hoạt? Và còn nhiều dấu chấm hỏi khác nữa. Nhưng có lẽ “nghề chọn người”, lúc tôi định từ bỏ thì lại may mắn làm quen nhiều thầy cô để tiếp lửa đam mê. Khác với những giáo viên tốt nghiệp từ sư phạm chính quy, những người truyền động lực cho tôi lúc này lại là những người theo ngành học khác nhưng lại có đam mê với giáo dục. Cái hay của họ là dám làm khác, dám nghĩ khác để đi trên những con đường đầy chông gai nhưng cuối cùng thu về những quả ngọt. Cũng nhờ theo dõi những bài đăng, những chia sẻ, và chủ động tự tìm kiếm thông tin trên các báo đài, tôi dần dần biết đến nhiều phương pháp và hướng dạy học mới. Từ đó, tôi dần cảm thấy mình muốn học hỏi thêm và đi trên con đường dạy học mà mọi người xung quanh chưa từng đi. Lớp 12 - Thuyền cập bến và sẵn sàng vươn ra biển lớn Năm 12 là một năm học khó khăn với tôi khi nhận áp lực vô hình từ mọi người xung quanh và chính bản thân về tương lai nghề nghiệp của mình. Tôi đã từng nghĩ gia đình ủng hộ mình cho đến khi tôi nghe bố mẹ bảo trình độ của tôi không đủ tốt. Tôi đã từng nghĩ bạn bè ủng hộ mình cho đến khi tôi nghe họ ngầm chê bai và ghét bỏ ngành sư phạm. Tôi đã từng nghĩ thầy cô ủng hộ mình cho đến khi tôi nhìn thấy cái lắc đầu ái ngại từ họ. ... Trong thời đại hiện nay, chúng ta đều dễ dàng thay đổi để nhìn nhận và chấp nhận sự thật rằng không có ngành nghề nào “cao quý nhất trong tất cả các nghề” và cũng chẳng có nghề nào là “nghề ra trường dễ xin việc”. Nhưng có lẽ vẫn tồn tại một sự thật rằng ngành giáo đã in hằn trong tiềm thức nhiều người về một ngành nghề mà “tỷ lệ thất nghiệp cao”, “lương không đủ ăn”, “dễ bị xã hội ghét bỏ”,... Giai đoạn ôn thi gấp rút, tôi lại đọc được rất nhiều tin tức về việc giáo viên lừa đảo hàng chục tỉ hay giả mạo bằng cấp để chuộc lợi trong nhiều năm. Mỗi ngày, khi dùng mạng xã hội, tôi sẽ đọc được vài bài viết bóc phốt, kể cả những người mà trước kia tôi từng ngưỡng mộ. Nhưng thật kì lạ, tôi không hề nhụt chí, mà còn quyết tâm nhiều hơn nữa. Vì sao? Vì trái tim dành cho nghề cầm phấn này đã cháy mãi nhiệt huyết. Và bởi có đầy đam mê, tôi muốn mình khiến mọi người có cái nhìn khác về ngành sư phạm. Nếu những “giáo dở” đang dần bị xã hội lên án, tôi sẽ đứng trong hàng ngũ “giáo giỏi” để làm đẹp hơn cho đời. Chuẩn bị hành trang theo đuổi ước mơ Ngành sư phạm mang tính đặc thù vì có sự thay đổi theo từng quốc gia và từng thời kỳ. Bà tôi kể rằng thời bao cấp ít người có được con chữ, giáo viên không cần bằng cấp mà chỉ cần có kiến thức tầm trung là có thể đi dạy. Tuy nhiên, trong thời đại hiện nay, người làm giáo dục chân chính không chỉ có nền tảng hay tâm huyết mà còn phải có thực lực thật sự để tự tin đứng trên bục giảng. Tốt nghiệp với tấm bằng sư phạm là chưa đủ, giáo viên còn phải trang bị nhiều kỹ năng mềm và các chứng chỉ khác, đặc biệt là giáo viên tiếng Anh. Tôi có từng tâm sự về tương lai với vài người bạn, ai cũng bảo tôi nghĩ nhiều và lo xa quá. “Tính trước bước khó qua” nhưng “không tính thì chẳng thể qua được”. Tôi cũng có những dự định cho riêng mình, và dưới giảng đường Đại học bốn năm nữa, tôi hi vọng mình luôn giữ được bầu nhiệt huyết và sức trẻ để thực hiện ước mơ mà tôi hằng mơ ước. “Every great dream begins with a dreamer. Always remember, you have within you strength, the patience, and the passion to reach for the stars to change the world”. - Harriet Tubman Trương Nguyễn Bích Ly Bài viết khác Sinh viên văn hóa đạt giải Nhất cuộc thi về ý tưởng khởi nghiệp sáng tạo Ngày đăng 16/10/2021 - Lượt xem 1068 Với ý tưởng mang đến những bộ đồ với kiểu dáng mới lạ, sang trọng và thoải mái cho nữ giới thừa cân, sinh viên Khoa Văn hóa Du lịch, Trường ĐH Thủ đô Hà Nội đã giành giải thưởng cao nhất của cuộc thi “Ý tưởng khởi nghiệp sáng tạo dành cho nữ sinh viên năm 2021”. Hãy cùng Hướng nghiệp GPO tìm hiểu thêm về thông tin trên nhé. Xem thêm [+] [Nghề nào cho em] Nghề từ tâm Ngày đăng 30/09/2020 - Lượt xem 977 Tôi rất cảm ơn bản thân vì đã có dũng khí lựa chọn nghề này, đã đủ kiên định giữ lập trường khi bị ngăn cản. Chợt bên cửa sổ, tôi thấy bà mạnh khỏe, mọi người đều hạnh phúc, vây quanh cô gái mặc áo blouse trắng, cổ đeo ống nghe, mỉm cười với tôi. Xem thêm [+] Chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm*Bài đã được đăng ở mục Tuần Việt Nam, báo Vietnamnet, có chỉnh sửa. Ngày xưa, từ thời ba mẹ tôi thi vào sư phạm thì câu nói này đã vô cùng nổi tiếng. “Chuột chạy cùng sào…” là con chuột đói không lối thoát, câu thành ngữ này hàm ý chỉ con người đã lâm vào tình trạng bế tắc, bước đường cùng. “Chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm” ý muốn chỉ rằng khi người thí sinh không còn lựa chọn nào khác, mới chọn ngành sư phạm để làm giáo viên. Bởi nghề giáo viên thời đó có thể được xem là nghề tri thức đói rách nhất, nghèo nàn nhất. Có lẽ, ngày đó, phải thực sự yêu nghề mới chọn làm giáo viên. Cách đây gần 30 năm, tôi từng chứng kiến ba mẹ hàng đêm thức khuya đạp máy khâu rầm rầm may đồ ký gửi. Ba dạy đại học, mẹ dạy cấp hai nhưng vẫn phải làm thêm, ngoài may đồ ký gửi còn đi buôn chanh, bán lạc. Ba mẹ tôi chẳng phải là ngoại lệ, thời đó, nhà nào mà có hai người làm giáo viên thì xác định phải làm thêm mới đủ trang trải cho cuộc sống. Thậm chí, ba mẹ tôi từng nghĩ chỉ sinh một đứa con thôi, vì nếu sinh nhiều sẽ không nuôi nổi. Thế rồi, cuộc sống đổi thay, các giáo viên “thoát nghèo” nhờ dạy thêm. Kể cả bây giờ, nếu một người giáo viên nào có thể sống dư dả mà không cần dạy thêm, thì chỉ có thể là vợ/chồng người đó làm nghề khác và tôi chắc chắn, họ chính là trụ cột kinh tế trong nhà. Ấy vậy mà thời nay nghề giáo viên vẫn không phải là nghề “hot” thu hút được đông đảo thí sinh. Thậm chí, thực trạng đáng buồn là có lúc điểm tuyển sinh cho ngành sư phạm lại xuống cực thấp. Lúc này, ý nghĩa của câu “chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm…” lại trở thành phải học dốt lắm mới đi làm giáo viên. Trong một cuộc phỏng vấn gần đây, tôi được hỏi tại sao lại chọn ngành Sư phạm. Tôi không hề chuẩn bị cho câu hỏi này, và trước đây cũng chưa từng hỏi tôi câu đó. Sự thực là không phải tôi chọn ngành sư phạm, mà là ba mẹ chọn cho tôi. Lý do đơn giản là nghề này nhàn hạ, và tôi sẽ có nhiều thời gian để chăm sóc gia đình và con cái. Đối với mẹ tôi, vai trò của người phụ nữ là “nội tướng” trong nhà, còn người chồng sẽ lo việc kinh tế. Còn với ba tôi, mẹ tôi nói gì cũng đúng. Không biết, trong hàng ngàn thí sinh nộp hồ sơ vào trường sư phạm hàng năm, bao nhiêu trong số đó là thực sự yêu nghề giáo? Bao nhiêu trong số đó khi ra trường vẫn còn giữ được tâm huyết, nhiệt huyết với nghề, nhất là khi nghề giáo luôn đối mặt với rất nhiều khó khăn. Tôi nghĩ, một người giáo viên không thể làm tốt công việc của mình nếu như họ không có lòng bao dung, không có sự kiên nhẫn, và trên hết, không có lòng yêu thương con người. Trước vụ việc cô nữ sinh An Giang tự tử, tôi đã vô cùng kinh ngạc trước phản ứng của người giáo viên, trước những lời lẽ thua đủ mà cô giáo đăng trên Facebook. Tôi tự hỏi, khi chọn nghề này, lý do của cô là gì? Cô bảo cô “yêu màu tím”, nhưng tôi không biết liệu giữa yêu màu tím và yêu con người có gì liên quan hay không. Nếu đã không yêu nghề này, tại sao cô lại chọn nó. Không yêu nghề mà phải làm nghề, phải chịu đựng những khó khăn, khắc nghiệt, đòi hỏi của nghề, chẳng khác gì hành hạ bản thân. Mà một khi bản thân đã không thoải mái, thì làm sao có thể tốt với người khác được, nhất là khi đối tượng thụ hưởng từ nghề nghiệp của mình lại là thanh thiếu niên, lứa tuổi với tâm lý phức tạp, tính tình cũng ương ương. Trong bài nói chuyện của cô Rita, cô kể rằng đồng nghiệp của cô nói, nhiệm vụ của họ chỉ là dạy kiến thức cho học sinh, họ không được trả tiền để thích lũ trẻ. Cô Rita đáp rằng, Lũ trẻ sẽ không học từ người mà chúng không thích; và một năm học của cô đồng nghiệp sẽ rất dài…Quả vậy, tôi cảm thấy, dạy học, đặc biệt ở cấp phổ thông, trước hết cần tạo được mối đồng cảm giữa cô và trò. Một khi hai bên đã thấu hiểu nhau thì việc dạy & học sẽ trở nên trôi chảy, dễ dàng. Ngược lại, sẽ là sự mệt mỏi cho cả hai bên. Trở lại cuộc phỏng vấn của tôi, tôi đã thành thật trả lời rằng tôi vào sự phạm là sự lựa chọn của ba mẹ. Và may mắn thay, đó lại là một lựa chọn phù hợp nhất dành cho tôi. Hoá ra công việc này đem lại cho tôi nhiều niềm vui, mỗi khi tôi nhìn thấy được sự thay đổi ở học trò, dù ít hay nhiều. Tôi làm nghề này, trước hết là vì chính tôi, chứ không vì ai khác.

chuột chạy cùng sào